Hoàng đế đích thân tới đây chấp vấn Chung Phi tức là hắn đang bắt đầu nghi ngờ, tuy Chung Phi đã tặng số phấn thơm kia đến các phi tần khác nhưng cũng không có thể triệt đi sự nghi ngờ của hắn, cách tốt nhất ở hiện tại là phải làm như không có chuyện gì sảy ra.
Nghĩ đến đây thì đầu nàng càng đau hơn, nàng để tay lên đầu rồi thả người xuống sạp.
“Nương nương...” Lan Châu nói.
Không hiểu từ lúc nào mà đầu nàng lại đau đến như vậy, ban đầu thì chỉ thấy hơi nhức, cứ như thế cho đến bây giờ đầu nàng ta giống như đang có một cây búa to bổ thẳng vào đầu.
Ngày ngày cho thái y vào bắt mạch mà lại chẳng có tí tiếng triển nào cả.
“Nương nương, Đức Phi nương nương cầu kiến!” Một tiểu cung nữ nhỏ nhắn khoảng 12 tuổi tên là Huệ Nhi tung tăng chạy vào bẩm.
Chung Phi để tay xuống, vẻ mặt bắt đầu nghiêm lên.
Hà Đức Phi!
Vừa nghe đến 3 chữ này là nàng lại muốn nổi điên lên, chỉ muốn phi ra đó giết chết rồi moi móc hết lục phủ ngũ tạng của ả ra thì mới hả dạ được.
“Cho ả vào!”
------
Hà Đức Phi đứng trước cánh cửa to được làm bằng gỗ Giáng Hương sơn đỏ vô cùng nguy nga và tráng lệ của Càn Tường Cung. Suy nghĩ bâng quơ thì cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở, Lan Châu bước ra:
“Đức Phi nương nương kim an!”
Miệng nàng nở ra một nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu như mọi khi:“ Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113544/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.