“Bệ hạ nói gì cơ?” Nàng không nghe rõ lời hắn nói lắm nên hỏi.
Tuy hắn nói rất nhỏ nhưng nàng vẫn nàng vẫn nghe thấy hắn nhắc gì đó đến hai chữ Quý Phi mà cố không muốn nàng nghe thấy. Quý Phi trong cung có 4 người tại vị đó là: Quý- Thục- Đức- Hiền. Hắn đang nói ai và vì điều gì?
Lại tiếp tục trưng ra cái vẻ mặt trầm lặng, giọng khe khẽ:“ không có gì.”
Sau đó hắn lấy cây sáo đang được móc ở một bên túi của mình ra thổi một điệu sáo.
Đúng là hay thật! Điệu sáo này lần trước hắn cũng đã dạy cho nàng nhưng tuy nàng ta thổi được nhưng lại không da diết chạm vào lòng người như hắn. Lại nhớ tới tiếng đàn của Nam Hải Nghi, phải chi tiếng sáo này mà được ghép cùng với tiếng đàn của tỷ ấy thì chẳng còn gì bằng cả.
“Mỗi khi buồn trẫm đều thổi bài này, mà mỗi khi thổi thì trẫm lại cảm thấy hết buồn ngay. Hay là ngươi cũng hãy thử thổi một điệu cho trẫm nghe, bây giờ trẫm đang có chuyện không vui.”
Nàng e ngại nhìn quanh rồi từ từ gật đầu, nhận lấy thanh sáo bằng ngọc lục rồi kê lên miệng bắt đầu thổi.
Loại sáo này được làm bằng ngọc bích màu xanh, vì vậy thổi rất êm. Nàng đang say đắm vào điệu sáo thì giọng của hắn lại cất lên:“ không hay lắm.”
Nàng ngừng lại, hướng mắt sang nhìn hắn. Thấy vậy hắn liền cười:“ nhưng nghe cũng tạm ổn.”
Sau đó hắn đứng dậy, nói thêm câu cuối:“ Ngươi cứ giữ lấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113543/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.