Càn Tường Cung.
Chung Phi ngồi trước lò than, nhìn mãi... nhìn mãi về phía cửa như một người phụ nữ đang mong ngóng phu quân của mình.
Lan Châu thấy chủ tử như vậy, bèn nói:“ nương nương, thái y nói người đã nhiễm phong hàn, phải nghỉ ngơi nhiều, vả lại bây giờ đã khuya, bệ hạ lại ở chỗ Đức Phi, e là sẽ không tới.”
“Không đâu, bản cung tin là bệ hạ nhất định sẽ tới, mọi lần bản cung ngã bệnh hoặc giả vờ ngã bệnh,bệ hạ đều đến...” Chung Phi hờ hững trả lời, ánh mắt vẫn hướng về nơi hư không.
“ĐỨC PHI NƯƠNG NƯƠNG GIÁ ĐÁO!” Giọng tên thái giám bên ngoài vang vào.
Lan Châu nhăn mặt:“ nửa khuya như vậy còn đến e là ả chắc cũng không có ý tốt gì, hay là nô tỳ đuổi ả đi.”
“Không cần đâu, dù sao người ta cũng đã đi đến cửa, khí thế lại hùng hồ như thế, không cho vào thì ả sẽ mất mặt lắm. Không kể là bệ hạ đêm nay ở Thanh Ninh Cung của ả, chắc chắn là bệ hạ bảo ả tới.”
Hà Đức Phi đặt chân vào Thiên Điện, liền cảm thấy cảm giác lạnh lẽo của nơi này mặc dù khắp nơi đều có lò sưởi. Nơi ở của phi tần thất thế có khác, lúc đắc sủng thì ấm áp, lúc thất sủng thì lạnh lẽo. Xem ra Càn Tường Cung này cũng có lúc phải nếm mùi này như Thanh Ninh Cung.
Chung Phi vừa thấy Hà Phi thì đã ngồi thẳng người, lấy lại dáng vẻ uy nghiêm và quyền lực của mình:“ đang đêm sương lạnh, sao muội muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113534/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.