Thiện Lâm lơ mơ mở mắt, ngóc đầu lên nhìn thì nhìn thấy Tần Lập đang sắc thuốc. Tô Mộc Lan và An Ly thì ngồi một bên nhìn nàng khóc nức nở.
“Muội tỉnh lại rồi à?” Nam Hải Nghi cũng có ở đây.
Thiện Lâm cố sức ngồi dậy, nhìn quanh:“ nơi này là...”
“Tây điện của Đông Mai Viện, là chỗ ở của muội.” Tô Mộc Lan nói.
An Ly khóc nấc lên:“ híc, muội cứ tưởng là tỷ đã chết rồi.”
Thiện Lâm cười nói:“ ta sinh năm mão, mà mèo thì có đến chín mạng, chỉ một chút độc không lấy được mạng của ta đâu!”
Tần Lập cầm bát thuốc đưa đến cho nàng:“ ta đã làm thuốc xong rồi, muội uống đi.”
“Để ta!” Nam Hải Nghi nhận lấy bát thuốc rồi dùng thìa đúc cho Thiện Lâm.
Vị đắng của thuốc hòa vào cổ họng nàng khiến nàng không khỏi kêu lên:“ đắng quá, muội không uống nổi đâu.”
“Thuốc đắng dã tật, tỷ cố đi.” Mộc Lan động viên.
Thiện Lâm gật đầu rồi cố gắng hớp hết cả chén thuốc. An Ly bưng đến một đĩa mật ong cho nàng ăn để bớt vị đắng lại.
An Ly đặt đĩa mật xuống, thở dài:“ lúc vừa nghe tin tỷ bị trúng độc thì muội đã phải ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến đây tìm tỷ, cũng may là tỷ không sao.”
“Muội cũng vậy!” Mộc Lan chen vào.
Thiện Lâm nhìn bọn họ, bất giác cười tươi:“ đã khuya như vậy rồi mà mọi người còn đến đây, ta quá may mắn vì quen biết được những bằng hữu tốt như thế này ở trong cung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113531/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.