Ngay sau hôm Phương Chỉ Lôi được thị tẩm, Võ Tương Minh gửi rất nhiều vàng bạc châu. Vì điều này mà khiến nàng ta ngạo mạn lên rất nhiều, cứ nghĩ mình đã được sủng ái!
Gây chuyện đến hết ngươi này tới người kia, Chung Quý Phi nghe đám cô cô phàn nàn nên cũng thấy bực,liền hạ lệnh cho Phương Chỉ Lôi chuyển đến Càn Tường Cung ở để dễ dàng kiềm chế.
Chung Quý Phi nắm chống đầu trên trường kỷ, than thở:“con nhỏ Phương Chỉ Lôi này đúng là khó bảo! Cứ như thế sau này lỡ như bản cung bị mất thế, làm sao mà nó có thể cầm cự cho gia Tộc Chung thị được?”
Lan Châu gót rượu ra rồi dâng lên cho Chung Quý Phi:“nương nương đừng bận tâm quá, Phương tiểu chủ trẻ tuổi chưa hiểu chuyện, nhất định sẽ giúp người vinh danh gia tộc.”
Chung Quý Phi ngồi nghiêm chỉnh trở lại sau đó đón lấy ly rượu từ tay Lan Châu:“ nó đã 16 tuổi rồi, cũng phải biết nhận thức chứ?” Sau đó nàng hớp một ngụm rượu.
“Có chuyện gì mà nàng sầu não vậy?”
Võ Tương Minh bước vào, Chung Quý Phi liền bước ra nghênh đón, hắn liền đỡ nàng dậy, vẻ mặt ôn nhu:“ nàng đứng lên đi.”
Hắn ngồi lên ghế bảo tọa, nhìn Chung Quý Phi:“ hôm nay trẫm đến thăm nàng, vào đến cửa đã thấy vẻ mặt nàng u buồn như thế! Có chuyện gì sao?”
Chung Quý Phi hờn giận:“ là do bệ hạ lâu rồi không đến Càn Tường Cung.”
Võ Tương Minh bật cười, chìa tay về phía nàng ta:“ đến đây!”
Chung Quý Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113517/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.