“Công việc ở Hoán Y Cục này rất đơn giản, mỗi ngày dậy thật sớm rồi cùng các thị nữ khác giặt lại toàn bộ y phục trong cung. Nếu làm tốt và siêng năng thì cô có thể ra khỏi nơi này và hầu hạ các tiểu chủ khác, còn không thì ngươi sẽ mãi mãi ở nơi này.” Điền ma ma, chưởng sự Tân Giả Khố đưa Thiện Lâm vào.
Thiện Lâm vẫn im lặng đi theo bà ta và quan xác nơi này. Các thị nữ ở đây tất bật làm việc, dường như họ không có thời gian để nghỉ. Xiêm y quần áo nơi này nhiều vô cùng, không lẽ một ngày họ mặc nhiều như thế ư?
Nàng nghe nói có người vì làm việc quá nhiều mà chết vì kiệt sức. Tuy vậy nhưng nơi này vẫn không phải là nơi mà các nữ nhân ghen ghét tranh giành nên cũng yên tâm!
Nơi này cũng khá ổn, chỉ cần quét dọn lại sạch sẽ là ở được! Không chừng lại là một nơi tốt nhất Hoán Y Cục này.
------
Đúng giờ sửu, Nam Hải Nghi một mình đến hồ sen của Ngự Hoa Viên như trong mảnh giấy viết. Nàng đứng thấp thỏm một hồi mới cất tiếng:
“Mau ra đi!”
Một nam nhân mặc hắc y từ đâu phóng ra khiến Nam Hải Nghi giật mình suýt chút ngã xuống.
Giọng nói này hình như có chút quen thuộc,giống như đã nghe ở đâu rồi! Hắn bịt mặt nên nàng không thể thấy rõ mặt được!
Cuối cùng hắn đành giờ khăn bịt mặt ra, Nam Hải Nghi ngạc nhiên nhìn hắn:“ ca ca?”
Hắn tên là Nam Sơn Dương, là trưởng nhi trong gia tộc Nam Thị! Tuy cả hai chỉ là huynh muội cùng cha khác mẹ nhưng lại vô cùng thân thiết và gắn bó với nhau!
Từ nhỏ nàng luôn bị các huynh đệ tỷ muội khác chọc ghẹo, là Nam Sơn Dương luôn an ủi nàng. Khi nàng bị người ngoài ức hiếp cũng là Nam Sơn Dương đứng ra bảo vệ! Phải nói tình cảm của họ vô cùng sâu đậm!
Bây giờ gặp lại khiến Nam Hải Nghi không khỏi xúc động:“ ca ca!”
Nam Sơn Dương gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt Nam Hải Nghi:“ muội muội ngốc của ta đừng khóc nữa.”
Nam Hải Nghi cố kiềm chế cảm xúc lại:“ ngày muội phải phải lên kiệu đến đây, sao huynh lại không xuất hiện?”
Nam Sơn Dương khẽ nói:“ vì ta không muốn nhìn thấy muội buồn.”
Tất nhiên là thế! Nhìn thấy muội muội mà mình thương yêu nhất trong các huynh đệ tỷ muội khác phải đi vào hang cọp đương nhiên hắn phải buồn. Chỉ muốn một mình ở nơi nào đó.Nam Sơn Dương nhìn Nam Hải Nghi từ trên xuống dưới:“xem ra muội sống vẫn rất bình an.”
Nam Hải Nghi thở dài rồi buồn bã nói:“ là do mỗi ngày muội luôn đề phòng trước sau mọi thứ cẩn thận. Nếu không đã bỏ mạng từ lâu.”
Nam Sơn Dương cười thầm:“xem món quà hôm trước ta gửi đến rất có ích!”
Nam Hải Nghi hơi ngơ ngác rồi sực nhớ ra một điều:“ không lẽ hộp quà đựng một con rắn hôm đó là huynh đưa tới?”
Nam Sơn Dương gật đầu:“ ta tặng nó cho muội là muốn nhắc nhở muội phải thật sự đề phòng trước sau, những kẻ tâm độc như rắn đó dù muốn hại muội cũng không hại được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]