Chương trước
Chương sau
Editor: Thiếu Quân
Đừng nói là người bên ngoài không nghĩ tới, ngay cả Thẩm Kiều, cũng không ngờ được Yến Vô Sư lại đột nhiên xuất hiện, lúc đến còn nói một câu uy phong lẫm lẫm như vậy. Người khác còn tưởng rằng y muốn quyết một trận tử chiến với Hồ Lộc Cổ, kết quả chỉ trong chớp mắt, y thẳng thắn mang người chạy, ngay cả đồ đệ cũng không thèm quản.
“Thiên Khoát Hồng Ảnh” của Huyền Đô Sơn tất nhiên vô địch thiên hạ, mặc dù khinh công của Hoán Nguyệt Tông không nổi danh được như vậy, nhưng Yến Vô Sư vừa ra tay, chỉ chốc lát đã không thấy bóng người, ngay cả Hồ Lộc Cổ cũng bị bỏ rơi, chứ đừng nói tới những người khác.
Đương nhiên, cũng có thể là Hồ Lộc Cổ căn bản không muốn đụng chạm với cái nhân vật cấp độ tông sư không biết xấu hổ như thế.
Thẩm Kiều cũng không đoán được.
Trên người hắn còn có thương tích, khí huyết cuồn cuộn, không thể vọng động. Yến Vô Sư ôm hắn đi hơn mười dặm, lại vững vàng như đi trên đất bằng, không hề xóc nảy, sắc mặt thoải mái, bên môi còn mang theo một tia ý cười, hiển nhiên không hề lao lực chút nào.
Thẩm Kiều phản ứng lại, muốn nói chuyện, một ngụm máu chặn ở cổ họng, miễn cưỡng nuốt xuống, ho khan hai tiếng: “Thả ta xuống…”
Yến Vô Sư bình chân như vại: “Gấp cái gì, lúc này mới vừa xuống núi, nhỡ đâu Hồ Lộc Cổ đuổi theo, chẳng lẽ uổng công chuyến này à?”
Mỹ nhân trong ngực, dù là ôm thêm mấy chục dặm nữa thì thế nào?
Đây cũng không phải là Yến Vô Sư gặp Thẩm Kiều liền biến thành chính nhân quân tử, mà là y quá hiểu tính tình Thẩm Kiều. Vị đạo trưởng này thích mềm không thích cứng, nếu cứ bá vương ngạnh thượng cung, chỉ sợ cả đời này cũng đừng mong tiến thêm một bước. Nhưng mềm dẻo quá cũng không được, mỹ nhân đạo sĩ vân đạm phong kinh thanh tâm quả dục như vậy, bình thường phàm tâm bất động, từ lâu đã đạt đến cảnh giới không dính khói bụi nhân gian, nhân sĩ ôn nhu mềm mại như sợi tơ trên lá cây hương bồ, sợ chẳng thể nào có thể đả động được tới bản thạch này.
Mà Yến Vô Sư là người không phải thứ bàn thạch không chút bắt mắt có thể làm khó, nếu y đã muốn, vậy dù là ngôi sao trên trời cũng có thể vươn tay lấy xuống.
Thẩm Kiều có chút câm nín: “Ta còn tưởng rằng vừa rồi ngươi muốn giao thủ với Hồ Lộc Cổ.”
Yến Vô Sư cười cười: “Hiện tại nếu ta giao thù cùng hắn, chỉ sợ còn kém một chút, hà tất phải tốn sức mà vẫn không chiếm được. Nếu đã ra tay, vậy tất nhiên là phải mười phần chắc chín. Dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng như vậy, bản tọa không thèm làm.”
Y chưa bao giờ trốn tránh nói sự thật, nhưng cho dù là nói lời thật, cũng luôn luôn lộ ra sự ngông cuồng bạo ngược của riêng Yến Vô Sư.
Thẩm Kiều không trả lời, thực sự là trận chiến vừa rồi, đã tiêu hao hết tinh lực của hắn, lại chịu nội thương, mệt mỏi tới cực điểm, bất tri bất giác liền mắt nhắm lại, nặng nề ngủ mất.
Yến Vô Sư cúi đầu nhìn xuống, khóe môi khẽ cười, ôm người vững vàng đi liên tiếp mấy chục dặm, trực tiếp rời khỏi trấn Thanh Thành, đi về hướng đông bắc.
Thẩm Kiều đã lâu không có cảm giác thật sự ngủ sâu như người bình thường.
Đây cũng không phải là vì hắn không cần ngủ, mà là người luyện võ, ngủ chính là luyện công, luyện công cũng chính là ngủ. Đem chân khí chuyển khắp toàn thân, vừa để vận công tu luyện, vừa để nghỉ ngơi. Tuy rằng Thẩm Kiều không quá quan tâm thành bại vinh nhục, nhưng hắn cũng hiểu rõ đạo lý, bản thân có mạnh mẽ, mới không thể mặc người làm thịt. Từ sau khi căn cơ được tái tạo lại, ngày ngày hắn đều chuyên cần luyện công không nghỉ, buổi tối lúc nghỉ ngơi, cũng đều là thông qua tĩnh tọa luyện công mà thả lỏng.
Mới vừa rồi giao thủ cùng Hồ Lộc Cổ, nội lực của hắn tiêu hao gần như không còn, tâm lực mệt mỏi, nhất thời đan điền trống rỗng, thường ngày khi ngủ còn có thể rút ra một tia tâm thần để ý động tĩnh bên ngoài, nhưng hiện tại không thể làm được như thế, nhắm mắt liền mất đi tri giác, ngược lại tiến vào một mộng cảnh kỳ dị quái gở.
Lúc tỉnh lại, hắn đã nằm ở trên giường, quay đầu nhìn lại, ngoài cửa trời đã tối đen, chỉ có ánh nến trên kỷ trà bên giường là còn soi ra ánh sáng yếu ớt cho căn phòng kín.
Còn chưa chờ Thẩm Kiều nhíu mày trục xuất hồi ức trong mộng cảnh, bên tai liền truyền đến tiếng cười trên tức: “Mơ thấy mộng đẹp gì mà đến lúc tỉnh dậy hồn còn chưa về thế?”
Lúc này Thẩm Kiều mới phát giác được không đúng, thứ mình gối lên, rõ ràng không phải gối, mà là…
Cái đùi bự của Yến Vô Sư.
Hắn gối đầu lên chân Yến Vô Sư mà tỉnh lại.
Dù Thẩm Kiều có bình tĩnh cỡ nào, sau khi phát hiện sự thực này cũng có chút không ổn. Hắn chống khuỷu tay xuống muốn ngồi dậy, Yến Vô Sư lại đè bả vai hắn xuống: “Ngươi có nội thương, không nên vọng động.”
Ngực Thẩm Kiều quả thực còn mơ hồ đau đớn, chân khí lưu chuyển cũng có cảm giác bị ngưng trệ, nhưng hắn không đến nỗi ngay cả khí lực để ngồi dậy cũng không có, lập tức kiên trì nâng nửa người trên lên, dịch đến bên cạnh giường.
Cảm giác được sau lưng truyền đến xúc cảm cứng rắn, hắn khẽ thở ra một hơi, vẫn là dựa vào giường tốt hơn chút.
Yến Vô Sư nhìn mặt đoán ý, kéo theo hứng thú nói: “Ngươi mơ thấy gì vậy, mặt đầy xuân sắc, hai mắt ngập nước như vậy.”
Thẩm Kiều: “…..”
Nghe câu hình dung này, người không biết còn tưởng hắn đang mộng xuân.
Yến Vô Sư còn muốn vươn tay mò tới: “Mặt nóng như vậy, nhất định là mộng xuân, mơ thấy bản tọa rồi?”
Thẩm Kiều giật giật khóe miệng: “Cũng không phải, khiến Yến tông chủ thất vọng rồi, chỉ là mơ thấy phải đánh nhau với nhiều người, nên khi tỉnh lại vẫn rất uể oải mà thôi.”
Hắn tuyệt đối không nói rằng trong đám người phải đánh kia có cả Yến Vô Sư, ai mà biết đối phương sẽ nói ra cái gì nữa.
Chỉ là hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp da mặt của tông chủ Hoán Nguyệt Tông rồi, cho dù không nói, người ta cũng vẫn có thể nói ra mấy câu không biết xấu hổ như thường: “Đánh nhau? Đánh nhau ở chỗ nào thế, là ở trên giường hả?”
Thẩm Kiều cả giận nói: “Nếu Yến tông chủ còn nói chuyện cợt nhả như vậy, bần đạo sẽ không nói chuyện với ngươi nữa!”
A Kiều nhà hắn chính là người như vậy, dù có uy hiếp, cùng là uy hiếp mềm nhũn không có chút lực uy hiếp nào như vậy, Yến Vô Sư cười ha ha: “Được được, không nói thì không nói, vậy ngươi nói đi, nhường ngươi nói trước đó!”
Thẩm Kiều lấy lại bình tĩnh: “Không biết ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Yến Vô Sư: “Không dám, mới một ngày một đêm.”
Thẩm Kiều lấy làm kinh hãi, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Thương tích của hắn trong thời gian ngắn chưa thể khỏi lại hoàn toàn, nhưng lúc tỉnh lại, đau đớn trên người đã giảm đi rất nhiều. Xem ra là Yến Vô Sư trong lúc hắn mê man đã bỏ ra chút sức lực giúp đỡ, liền chắp tay nói: “Đa tạ Yến tông chủ, sau này nếu Yến tông chủ có yêu cầu gì, chì cần không thương thiên hại lý, Thẩm Kiều nhất định tận lực giúp đỡ.”
Ngẫm lại lời nói có chút hoang đường vô căn cứ của đối phương lúc bình thường, thời điểm tại Bích Hà Tông còn làm ra cái hành vi kinh hãi người thường, hắn có chút không yên lòng, lại bổ sung thêm một câu: “Cũng không thể hoang đường vô lý, thế tục bất dung.”
Hiện giờ mặc dù Thẩm Kiều không còn là chưởng giáo Huyền Đô Sơn, nhưng cũng là nhân vật cấp độ tông sư ghi tên trong thập đại thiên hạ. Huống hồ với nhân phẩm của hắn, có thể nhận được câu cam kết này, chính là nặng hơn cả thiên kim.
Yến Vô Sư mỉm cười, lại nhẹ nhàng từ chối: “Không dám, khi nãy cũng đã lấy thù lao rồi, không cần phải khách khí như thế. Với lại với quan hệ của hai chúng ta, không cần phải coi bản tọa như người ngoài như vậy.”
Hai chúng ta có quan hệ gì, sao ta lại không biết? Thẩm Kiều trợn mắt há mồm, cảm thấy trong thời gian những năm này, Yến Vô Sư chỉ sợ không phải đang chuyên tâm luyện võ hay phát triển thế lực môn phái, mà nhất định là tu luyện da mặt mà.
Yến Vô Sư cười tủm tìm nhìn hắn: “A Kiều khát không nào?”
Thẩm Kiều trả lời theo bản năng: “Không khát, đa tạ Yến tông chủ đã quan tâm.”
Yến Vô Sư: “Ta cũng thấy vậy, vừa rồi lúc ngươi ngủ, ta đã đút cho ngươi chút nước mật ong rồi.”
Trong lòng Thẩm Kiều có chút dự cảm không tốt: “Đút thế nào?”
Yến Vô Sư kỳ quái hỏi ngược lại: “Tất nhiên là đưa chén kề miệng đút rồi, ngươi còn muốn đút thế nào nữa?”
Không đợi Thẩm Kiều nói chuyện, trên mặt y lại lập tức hiện lên vẻ như ngỡ ra điều gì: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta dùng miệng đối miệng sao? A Kiều a, xưa nay ngươi chính nhân quân tử, từ khi nào lại biến thành xấu xa hạ lưu như vậy?”
Thẩm Kiều: “….”
Hắn bị đối phương làm nghẹn đến á khẩu không trả lời được, cho dù Thẩm đạo trưởng có tu dưỡng tốt hơn nữa, cũng không nhịn được mà muốn liếc mắt nguýt một cái.
Yến Vô Sư còn an ủi hắn: “Cũng không trách ngươi hiểu sai. Ta đã sớm nói với ngươi, Hợp Hoan Tông không phải thứ tốt đẹp gì, không nên lăn lộn cùng bọn chúng. Như đám yêu nữ Nguyên Tú Tú Bạch Nhung kia, sau này thấy thì tránh xa được bao nhiêu thì tránh xa. A Kiều nhà ta thanh tú trong lành, sao có thể để đám người kia làm bẩn được?”
Danh tiếng Hoán Nguyệt Tông của ngươi hình như so với Hợp Hoan Tông cũng không tốt hơn chỗ nào đâu?
Còn nữa, cái gì mà là “A Kiều nhà ta”? Ai là của nhà ngươi?
Thẩm Kiều ở trong nội tâm điên cuồng phỉ nhổ, nhưng nói về biện luận, hắn tự thấy không sánh bằng Yến Vô Sư, nếu như nói thêm một câu, đối phương tất đáp trả lại mười câu.
Lúc trước bị thương mê man thì không nói, hiện giờ tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thẩm Kiều chính là lo cho những người còn ở trên núi Thanh Thành kia.
“Cũng không biết mấy người Triệu tông chủ sao rồi, ngày mai ta muốn quay lại đó xem sao.”
Yến Vô Sư cười: “Mục tiêu của Hồ Lộc Cổ là ngươi. Ngươi đi rồi, đám người còn lại sao lọt được vào trong mắt hắn. Chỉ cần bọn họ không tự mình tìm chết, với thói cao ngạo của Hồ Lộc Cổ, tất nhiên không thể xuống tay giết đám người mà ở trong mắt hắn chỉ là phế vật kia.”
Hồ Lộc Cổ kiêng kỵ thân phận tông sư, không thể không biết xấu hổ mà đại khai sát giới. Nhưng Đoạn Văn Ương cùng Hợp Hoan Tông đục nước béo cò lại không dễ đuổi như vậy. Chỉ là đó là địa giới của Thuần Dương Quan, mấy người Triệu Trì Doanh cũng không phải đứa nhỏ trói gà không chặt, để mặc người xâu xé, nếu không sau này cũng không cần lăn lộn trên giang hồ nữa.
Thẩm Kiều nhắc nhở y: “Ngọc Sinh Yên cũng vẫn ở trên núi Thanh Thành.”
Yến Vô Sư càng thêm thẳng thắn: “Nếu ngay cả chút phiền phức ấy cũng không ứng phó được, vậy không có tư cách làm đệ tử của bản tọa!”
Trong mắt Yến Vô Sư, người không có thực lực từ xưa tới nay không đáng để y coi trọng. Mấy chục năm qua, Thẩm Kiều là ngoại lệ duy nhất, tuy nhiên cũng chỉ một mình Thẩm Kiều mà thôi. Người bên ngoài căn bản không đáng để y hao tổn tâm tư, cho dù là đồ đệ của y cũng vậy. Bản lĩnh y đã dạy, nhưng nếu mọi chuyện đều cần y che chờ, vậy hà tất phải hành tẩu trên giang hồ nữa, trực tiếp đập đầu chết cho rồi.
Thẩm Kiều đối với loại quan điểm này hiển nhiên không hẳn đồng tình. Trên lý trí, hắn tán thành lời nói của Yến Vô Sư, mà đám người Triệu Trì Doanh Lý Thanh Ngư cũng có thể tự vệ, Phạm Nguyên Bạch Chu Dạ Tuyết võ công lại kém hơn chút, thời điểm đó đánh nhau, trong lúc hỗn loạn không hẳn bọn họ có thể nhận được sự bảo vệ từ sư phụ, đến lúc đó khó tránh khỏi bị thương.
Yến Vô Sư thấy hắn thất thần, vươn tay nặn nặn gò má hắn: “Cái tật xấu lo hộ cho người thiên hạ này của ngươi đến lúc nào mới có thể thay đổi. Ngươi có thương tích trong người, đi còn là gây vướng bận cho người khác, còn muốn cứu người? Lại nói, hiện tại đã một ngày một đêm trôi qua, nên đánh cũng đã đánh xong, đi để làm gì nữa?”
Thẩm Kiều đột ngột bị hắn cắt ngang, theo bản năng ngửa đầu ra sau né tránh: “Yến tông chủ tự trọng!”
Yến Vô Sư cười tủm tỉm: “A Kiều thật lạ đó, ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, đút cũng đút rồi, trên người ngươi còn chỗ nào bản tọa chưa từng chạm qua, nắn nắn một chút thì làm sao? Ta thấy ngươi thường ngày cũng không giống đám khuê nữ tô son điểm phấn, hai má lại bóng loáng nhẵn mịn hơn hẳn các nàng. Nếu như đổi lại thành nữ tử, nhất định cũng là xinh đẹp tuyệt luân.”
Thẩm Kiều đang nghĩ ngợi chính sự, nghe vậy cũng chỉ coi như y thuận miệng nói bừa, tai phải vào tai trái ra, lông mày cau lại nói: “Lúc trước Yến tông chủ liệu sự như thần, nói Hồ Lộc Cổ chưa chết, ta còn có chút không tin. Hiện giờ, lại là một lời như sấm, Hồ Lộc Cổ tái xuất giang hồ, sư phụ ta cũng đã về cõi tiên, phóng tầm mắt khắp thiên hạ, lại chẳng có người có thể kiềm chế được hắn. Người Đột Quyết thân cận với Vũ Văn Uân, Vũ Văn Uân lại hợp tác cùng với Hợp Hoan Tông và Phật Môn. Hiện giờ đại hội thử kiếm thất bại, chết non nửa đường, Thuần Dương Quan gặp biến cố lần này, chỉ sợ từ nay sẽ không lên tiếng trong giang hồ nữa.”
Yến Vô Sư dựa vào thành giường, lười biếng nói: “Ngươi quan tâm người khác làm gì. Thuần Dương Quan sa sút, không phải Huyền Đô Sơn có cơ hội tái khởi hay sao. Với võ công hiện giờ của ngươi, sớm đã có thể đánh bẹp Úc Ái, cho dù quay đầu giết về Huyền Đô Sơn, đoạt lại vị trí chưởng giáo, cũng không phải việc gì khó, hà tất phải làm cái giá treo đồ cho người khác? Nếu ngươi có tâm này, ta nhất định giúp.”
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn y, nhẫn rồi nhẫn, thực sự không nhẫn nổi nữa, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói thì cứ nói, có thể đừng đặt tay lên đùi ta không? Như vậy rất không trang trọng.”
Nếu không phải hắn ngủ ở phía trong, giờ khắc này lại có thương tích trong người, đã sớm nghiêng mình rời giường.
Yến Vô Sư vỗ vỗ hai cái, cười ha ha: “Cái này hóa ra là chân ngươi, ta còn tưởng là gối dựa.”
Dứt lời đưa tay xuống dưới đệm chăn, ở bên chân Thẩm Kiều rút ra một cái gối dựa, lại đưa tay đặt lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Thẩm Kiều: Quá không biết xấu hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.