Editor: Thiếu Quân
Đoạn Văn Ương dùng roi, sư phụ Hồ Lộc Cổ của hắn lại không thế.
Hơn hai mươi năm trước, trận chiến của Hồ Lộc Cổ và Kỳ Phượng Các, hai người đều dùng kiếm, mà hiện nay, có lẽ hắn đã mở ra một lối riêng cho võ đạo, có lẽ là không thích sử dụng kiếm nữa, lúc này giao thủ cùng Thẩm Kiều, đối phương nâng kiếm đón gió bay lên, áo bào phần phật, kiếm khí tự như cầu vồng xuyên mây, hạc nhập trời cao, mãnh liệt đánh thẳng về phía Hồ Lộc Cổ. Mọi người chỉ cảm thấy bên tai ầm ầm vang vọng, tựa như có hàng vạn con ngựa chạy qua, lại tựa như sóng biếc mênh mang, không khỏi nhìn nhau mà biến sắc. Người có công lực hơi kém, thậm chí còn cảm thấy lỗ tai đau đớn, có chút khó chịu, nhanh chóng vận công chống lại.
Trong đại hội thử kiếm, Thẩm Kiều vẫn luôn không tham dự vào. Tuy rằng mọi người đều biết hắn có võ công bất phàm, nhưng một đạo sĩ tuấn mỹ, ôn văn nhĩ nhã, thực sự không khiến người ta cảm thấy lợi hại chỗ nào. Mãi đến tận khi hắn giao thủ cùng Nguyên Tú Tú, mọi người mới biết được hàm nghĩa chân chính của câu nói “Không thể trông mặt mà bắt hình dong” này. Nhưng khiến họ rung động thật sự, vẫn lại là ở cảnh tượng trước mắt.
Chiêu kiếm này của Thẩm Kiều, bá đạo ác liệt, lớn tiếng dọa người, khí thế dâng trào. Kiếm như tên, quả thực có cảm giác của sơn hà đồng bi.
Mà người bên ngoài nhìn thấy khiếp sợ kính nể, nhưng trong lòng Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu-mong-khe-thach/1213531/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.