Sau khi đi ra khỏi tòa nhà, sắc trời đã tối, gió lạnh tạt vào mặt Quân Thiên. Cô bước thật nhanh, không ngừng chớp chớp mắt. Đôi mắt đẹp mờ mịt ánh nước, càng lúc càng nhiều, cuối cùng mờ mịt đến nỗi cô không thấy được đường nữa. Quân Thiên không thể không dừng lại, ngồi xuống một góc vắng vẻ trêи con đường nhỏ, nước mắt ào ạt rơi xuống như mưa.
Không có đèn đường, cô khóc thút thít, ngoại trừ hai hàng nước mắt đang lăn dài trêи má ra, từ đầu đến cuối vẫn yên lặng không một tiếng động.
Quân Thiên cảm thấy mình vẫn còn quá trẻ, cô có thể lạnh mặt nhìn kẻ khác ngầm gây phiền phức cho bản thân, nhưng đám người này quang minh chính đại ức hϊế͙p͙ cô như vậy, cô không có cách nào chịu đựng được.
Tại sao lại đối xử với cô như thế, chẳng lẽ bởi vì cô là một người câm sao?
Nhưng cô đã cố gắng hơn bất kì người nào mà.
Trong số những người mà Quân Thiên biết, không một ai có thể nỗ lực hơn cô, người khác chỉ cần bỏ khoảng 70-80% công sức là có thể làm xong việc, nhưng cô thì phải bỏ tận 120% sức lực của mình ra mới hoàn thành.
Cô đã cố gắng lắm rồi, nhưng tại sao kết quả vẫn cứ thảm hại như thế? Cô không hiểu, cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, ngồi xổm trong một góc đường khóc thút thít. Chiếc điện thoại nhiều năm không có ai gọi đến bỗng dưng rung lên, đôi mắt mờ mịt hơi nước nhìn thấy một dãy số lạ, Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien/1897986/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.