Tống Chỉ đưa cho Quân Thiên một ly nước ấm, ôm lấy eo cô, ngồi xuống. Quân Thiên giãy giụa một lúc, phát hiện vẫn không thoát ra được, nên cũng đành mặc kệ anh.
Tống Chỉ tò mò hỏi cô: “Thiên bảo, em nhận ra anh từ lúc nào?”
Anh rớt mặt nạ cũng quá nhanh rồi, vậy thì có thể hiểu là cô gái nhỏ thương nhớ đêm ngày giọng nói của anh hay không, bốn bỏ lên năm cũng coi như là tương tư anh rồi đấy.
Quân Thiên uống một ngụm nước ấm cho thông họng, đặt chiếc ly xuống bàn trà, thấy trêи bàn có giấy bút, cầm lấy viết mấy chữ to: Không nói cho anh biết.
Phía sau vẽ thêm một cái mặt xấu.
Lão già khốn nạn, có ngon thì giấu cô cả đời đi.
“Chậc, xem em kìa.”
Nói xong ấn lấy cằm cô, cho cô một nụ hôn sâu nóng bỏng, lúc tách ra, đầu lưỡi lưu luyến ɭϊếʍ láp chút nước bọt đang tràn ra khỏi khóe môi cô: “Thiên bảo, sắp tới đây anh có lẽ sẽ không đến Duyệt Ý nữa.”
Thân thể nhỏ bé nhích tới nhích lui trong lòng anh tỏ vẻ chống cự, anh có đến đó hay không thì liên quan gì đến cô.
Tống Chỉ dùng một tay bao lấy đôi tay cô, giọng nói trầm thấp mê người: “Đừng lộn xộn, không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Cô gái nhỏ đang ngồi trêи đùi anh lập tức im như thóc, không dám cáu kỉnh nữa.
Quân Thiên cảm nhận được, cây gậy dưới ᘻôиɠ mình lại có xu hướng dựng lên.
Một tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng Tống Chỉ, kϊƈɦ thích lỗ tai Quân Thiên. Anh không quên, cô gái nhỏ này thích giọng nói của anh.
“Em ngoan ngoãn nghe lời, đêm nay ông xã sẽ không đụng đến em.”
Làm liên tiếp ba trận trong xe, miệng huyệt non mềm đã bị anh làm hơi sưng lên, anh hung mãnh, tiếp tục làm nữa thì hoa huyệt sẽ không chịu nổi, nếu chỗ đó của cô bị thương thì sẽ chẳng có lợi cho anh chút nào. Người đàn ông biết tính toán đương nhiên sẽ không làm một vụ buôn bán lỗ vốn như vậy.
Quân Thiên hoàn toàn ngoan ngoãn.
“Tóm lại, Duyệt Ý rất loạn, đêm nay nếu không phải ông xã ở đó, thể nào em cũng sẽ bị lột một lớp da.”
Lời này mà cũng nói ra miệng được hả, nếu anh không ở lầu ba thì cô rảnh rỗi đi xuống đó chắc.
“Đương nhiên, ông xã cũng biết là em muốn quyến rũ anh nên mới mặc như vậy.”
Quân Thiên nắm chặt tayy, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đấm anh một cái.
Nói anh không biết xấu hổ cũng không oan uổng chút nào đâu, bản lĩnh dát vàng lên mặt đúng là thượng thừa.
Tống Chỉ cười khẽ một tiếng, chọc chọc khuôn mặt nhỏ đang tức giận của Quân Thiên, sờ soạng chiếc áo khoác cô đang mặc trêи người, lấy ra một cái bóp da, sau đó nhét vào trong tay cô gái nhỏ một xấp tiền mặt: “Đừng nghĩ nhiều, không phải trả tiền cho em vì ngủ với anh đâu.”
“Cất đi, rồi nhanh chóng bỏ việc ở Duyệt Ý.”
Nói xong cầm lấy giấy bút trong tay cô viết một dãy số: “Hết tiền thì gọi đến số này cho anh, chìa khóa phòng đặt trêи tủ đựng giày ở ngoài cửa ấy.”
Những hành động liên tiếp của anh khiến Quân Thiên hơi ngơ ngẩn.
Cô đây là… đang bị kim chủ bao nuôi sao?
Cô nhíu mày, viết xuống phía dưới dãy số điện thoại kia nghi ngờ của bản thân: Anh muốn bao nuôi tôi?
Anh ném cho cô một ánh mắt đầy ý sâu xa: “Nếu Thiên bảo muốn chơi trò bao nuôi, ông xã rất vui lòng phụng bồi.”
Bao nuôi em gái anh ý!
Cô bán nghệ không bán thân hiểu không.
Tống Chỉ ôm chặt cô gái nhỏ đang cáu lên, nụ cười bên khóe môi càng lúc càng vui vẻ, khuôn mặt anh tuấn chôn trong mái tóc dài của cô: “Bé ngốc, đợi xong đợt này sẽ bắt em về nhà, mỗi ngày làm ấm giường cho ông xã.”
Quân Thiên không thể nhịn được nữa, duỗi hai ngón tay đến má anh cấu véo, cơ thể không có chỗ nào là thịt cả, giờ cô véo mặt cho đau chết anh.
Tống Chỉ hoàn toàn không bị làm sao hết, dùng cây gậy cứng rắn của đàn ông đâm cô một cái: “Hoặc là ông xã làm ấm giường cho em cũng được, ha ha ha.”
Quân Thiên vừa xấu hổ vừa bực mình, hoàn toàn quên mất lời cảnh báo của anh trước đó, giãy chân muốn xuống khỏi đùi anh. Người đàn ông phía sau đứng dậy, đồng thời bế ngang cô gái nhỏ lên đi đến phòng ngủ: “Bé ngoan, đừng vội, tắm uyên ương với ông xã trước đã nào, em muốn nghịch thế nào cũng được, làm chết ông xã cũng được luôn.”
Đời này Quân Thiên chưa bao giờ nghe được nhiều lời ɖâʍ đãng như vậy từ ai khác ngoài Tống Chỉ, nhưng cố tình là lại không thể nào xuống tay với anh, càng giãy giụa thì anh càng nhiệt tình hơn, khiến huyết áp cô tăng cả đêm không hạ xuống được.
Tống Chỉ cũng không ổn lắm, ƈôи ȶɦϊ.t sung huyết, cứng đến khó chịu. Anh thành thạo cởi quần áo hai người ra, ném trêи sàn nhà, giữ lấy eo cô bằng một tay, đi đến dưới vòi hoa sen. Sau khi điều chỉnh nhiệt độ, anh kéo cô đến đứng dưới vòi hoa sen cùng mình, tắm rửa.
Đèn sưởi nhà tắm thổi vù vù, làn nước ấm áp xối lên hai cơ thể đang dán sát vào nhau, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo xuống dưới, chạm đến thứ to lớn kia: “Thiên bảo, giúp anh một chút nào.”
Nắng hạn gặp mưa rào, lửa ɖu͙ƈ hừng hực thiêu đốt, muốn dập cũng không được, còn về việc “giúp” cái gì, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Tống Chỉ ép cô cầm lấy ƈôи ȶɦϊ.t thô dài, kéo tay cô vuốt ve vài cái, thoải mái rêи rỉ: “Vẫn là dùng tay em loát sướиɠ nhất.”
Dùng tay cô loát là sướиɠ nhất.
Quân Thiên nhớ đến ngày đó, Tống Chỉ ngồi cách cô một tấm bình phong, nảy ý ɖâʍ với cô rồi tự sướиɠ. Cô muốn rút tay mình lại, không ngờ lại nắm chặt dương cụ của người đàn ông hơn.
Tống Chỉ bị cô dùng sức nắm chặt, rêи lên một tiếng thật dài: “Thiên bảo, nhẹ chút, bóp gãy thì em không còn tính phúc[1] nữa đâu.”
[1] tính phúc: hạnh phúc trong việc xxoo.
Sau đó nhéo ᘻôиɠ cô, dùng sức xoa nắn tỏ vẻ khiển trách.
Quân Thiên nào có rảnh rỗi quan tâm đến ᘻôиɠ mình nữa, cô chỉ muốn ném củ khoải lang nóng phỏng tay này ra thôi, nhưng người đàn ông lại không cho phép cô từ chối, nhìn cái miệng nhỏ của cô, bỗng nảy ra ý nghĩ xấu xa: “Hoặc là dùng miệng, hoặc là dùng tay, tự em chọn, dù sao cũng phải làm ông đây bắn ra.”
Nói xong lại nở một nụ cười ɖâʍ tà, ngón tay với khớp xương rõ ràng trượt qua kẽ ᘻôиɠ thiếu nữ, sờ đến lỗ sau mềm mại: “Hoặc dùng nơi này cũng được, nhưng hơi phiền một chút, phải dùng dầu bôi trơn.”
Bôi trơn ông nội nhà anh ý!
“Cho em ba giây, tay, miệng, lỗ hậu, chọn đi.”
Cô còn có thể chọn được sao!
Tất nhiên là dùng tay rồi!
Đôi mắt cô gái nhỏ rơm rớm, nắm lấy cây gậy của anh thử vuốt ve. Tống Chỉ thả lỏng bàn tay, nâng cằm Quân Thiên, đặt lên mắt cô một nụ hôn: “Từ từ làm, không làm được cũng có đánh em đâu.”
Quân Thiên không có kinh nghiệm giúp đàn ông thủ ɖâʍ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bàn tay thon dài của anh đã lần đến ngực cô, vuốt ve hết sức sắc tình: “Thiên bảo, lớn hơn trước kia đó.”
Liên quan gì đến anh, cũng có phải nhờ anh xoa lớn đâu.
Cô vừa mới nghĩ trong đầu như vậy, người đàn ông đã không biết xấu hổ bổ sung thêm một câu: “Ông xã xoa cho em nha, có tác dụng hơn cả uống sữa nữa đấy.”
“Em cũng nỗ lực hơn một chút, sờ ƈôи ȶɦϊ.t của ông xã to lên đi.”
“Khi nào bắn xong mềm xuống rồi, chúng ta sẽ tạm dừng việc xoa ngực.”
Cũng có thể hiểu là, nếu anh không bắn ra, cả đêm nay cô sẽ bị xoa иɦũ ɦσα.
Uy hϊế͙p͙ trắng trợn, nói đến nói đi, chính là muốn cô tập trung giúp anh tự sướиɠ chứ gì!
Anh cút đi!
Mãi đến khi tắm uyên ương xong, Quân Thiên rã rời tay chân nằm ở trêи giường, lúc này cô mới muộn màng nghĩ đến một việc, tại sao lúc đầu rõ ràng là cô từ chối, nói nói một hồi lại thành giúp anh thủ ɖâʍ sung sướиɠ thế này.
Vui vẻ xong, Tống Chỉ khoan kɧօáϊ nằm lên giường, ôm thân thể mềm mại rã rời kia vào trong ngực, yêu chiều lưu luyến cười khẽ: “Bé ngốc.”
Chỉ dọa cô mà thôi, nếu cô thật sự không muốn dùng miệng, chẳng lẽ anh lại nỡ ép cô sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]