chương này viết về kiếp trước, những đoạn gọi “Tống Chỉ” và “anh” tức là Tống Chỉ hiện đại ở kiếp này, Tống Chỉ kiếp trước tác giả không gọi tên, mọi người chú ý cẩn thận nhầm lẫn.
Tống Chỉ gặp lại giấc mơ kì lạ đó.
Trong giấc mơ, anh trở thành một linh hồn, lang thang ở những rường cột chạm trổ và những căn nhà cổ kính. Anh có thể nhìn thấy người ở thế giới này, nhưng bọn họ thì không nhìn thấy anh.
Lang thang không có phương hướng, mãi đến khi xuyên qua một hành lang gỗ gấp khúc, bên đình thủy tạ[1], một bé gái mười mấy tuổi đang quỳ dưới chân một thiếu niên mặc đồ cổ trang, thiếu niên chỉ chiếc cổ cầm[2] bên cạnh: “Đàn một khúc cho ta nghe, nếu ta không hài lòng, sẽ tặng ngươi cho người khác.”
[1] đình thủy tạ: đình hóng mát được xây trêи mặt nước, ảnh ở cuối chương.
[2] Cổ cầm: Cổ cầm là một cây đàn nổi tiếng gắn chặt với sinh hoạt đời sống văn hóa – Tư tưởng của người dân Trung Hoa. Ban đầu đàn có tên là Dao Cầm, gồm 5 dây: Cung – Thương – Dốc – Chủy – Vũ, sau thêm hai dây Văn – Võ là bẩy nên còn gọi là Thất huyền cầm tức là đàn 7 dây, ảnh ở cuối chương.
Bé gái mặc bộ quần áo tả tơi run rẩy ngồi quỳ trước chiếc cổ cầm, dùng ngón tay gảy sợi dây hai cái, chậm rãi tấu một khúc Cao Sơn Lưu Thủy[3].
[3] khúc Cao Sơn Lưu Thủy: là khúc nhạc do đời sau biên soạn để ca ngợi tình bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thien/1897933/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.