Tô Mục giúp Trạc Nguyệt nối xương, hắn ở bên nàng trông coi suốt một đêm. Bất kể Trạc Nguyệt tỉnh dậy lúc nào cũng đều có thể nhìn thấy Tô Mục dịu dàng. Ánh mắt hắn rơi trên người nàng, hắn hỏi nàng: “Sao rồi?”
Trạc Nguyệt luôn lắc đầu bảo không sao, nhưng Tô Mục vẫn sẽ nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp những nơi khác trên chân, hắn muốn giúp nàng làm dịu đi cơn đau đớn và cảm giác tê nhức.
Không biết đã là lần thứ mấy Trạc Nguyệt tỉnh lại, đối diện với ánh mắt của Tô Mục ở sau lưng, hắn không khỏi cười khẽ: “Tựa vào ngực ta ngủ, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Trạc Nguyệt ho nhẹ một tiếng: “Không có”.
Tô Mục im lặng, ngay sau đó liền thở dài một cái: “ Ta bị mũi tên bắn thủng đầu vai. Lúc đó, cũng là nàng trông nom, nửa bước không rời. Cuối cùng cũng đến lượt ta chăm sóc cho nàng một lần, nàng cứ an tâm ở lại đây là được”.
“Không giống nhau”. Trạc Nguyệt nói: “Chút vết thương nhỏ này đối với ta mà nói chẳng thấm vào đâu, ngài không cần phải chăm sóc ta giống như đang chăm sóc cho một kẻ yếu như vậy”.
“Ta không phải xem nàng như một kẻ yếu ớt mà chăm sóc”. Thanh âm của Tô Mục mềm đi: “Ta chỉ muốn chăm sóc nàng mà thôi. Trạc Nguyệt, nàng biết không, những năm qua, điều khiến ta kiêu ngạo nhất chính là quân lâm(*) thiên hạ, khiến ta đắc ý nhất là thu phục giang sơn, nhưng khiến ta hạnh phúc nhất, chỉ có nàng”. Hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng. “Còn có, điều khiến cho ta cảm thấy an tâm nhất, chính là có đủ năng lực để bảo vệ cho nàng”.
(*) Quân lâm: Nôm na là thống trị, làm chủ.
Ngoài sơn động, tiếng mưa rơi tí tách. Âm thanh của mưa rơi trên tán lá giống hệt như tiếng lòng của Trạc Nguyệt vậy, từng mớ cảm xúc đan xen vào nhau. Nàng dứt khoát xoay đầu, cường ngạnh chuyển đề tài: “Hôm nay, người đánh lén là do ai sắp đặt, ngài đã có lẽ đã đoán ra được?”.
“Ừ”.
“Ngài đã có kế sách đối phó?”.
“Có”.
Ánh sáng trong mắt Tô Mục có chút lạnh lẽo: “Bất cứ trở ngại nào cũng không ngăn cản được ta ngự giá thân chinh”. Trạc Nguyệt nhất thời thất thần. Tô Mục vỗ lưng Trạc Nguyệt một cái: “Nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tình thế hiện giờ vẫn đang nằm trong lòng bàn tay ta, nàng hãy yên tâm mà nghỉ ngơi”.
Cho dù ở nhân thế đã nhiều năm như vậy, nhưng Trạc Nguyệt đối với những âm mưu tính toán, tranh giành trong triều đình vẫn là không thể hiểu được. Lòng người hiểm ác, khác xa so với trực tiếp chém giết. Nàng có thể giúp Tô Mục đoạt lại giang sơn, nhưng không thể bảo vệ giang sơn cho hắn.
Mà điều khiến cho người ta an tâm chính là, hắn bây giờ đã có thể tự mình ứng phó với những hiểm nguy. Tô Mục sau này nhất định có thể đem lại thái bình thịnh vượng cho thiên hạ. Hắn nhất định sẽ trở thành một hoàng đế xuất chúng.
Việc duy nhất mà nàng có thể làm cho hắn bây giờ...
Có lẽ chỉ là giúp hắn giải quyết những trở ngại cuối cùng.
Trường Ngọc Quan công mãi không thành, một phần cũng do thủ đoạn tàn nhẫn không chút lưu tình của thống lĩnh Ưng Nạp Đô, nếu lấy được đầu tên Ưng Nạp đó, Trường Ngọc Quan tất không đánh cũng tự hàng.
Trạc Nguyệt nghĩ như vậy, lặng lẽ cụp mắt.
Tô Mục nói, hắn chỉ có thể yên tâm khi mình có đủ năng lực để bảo vệ nàng. Có lẽ hắn không biết, thực ra nàng có thể bình thản ở bên cạnh hắn, chính là bởi vì nàng có khả năng bảo vệ hắn. Nếu không...Nàng làm sao có thể sánh vai cùng một đế vương?
Cho dù bây giờ có thể, ngày mai có thể, nhưng lòng người dễ đổi, đợi đến ba năm sau, mười năm sau, liệu còn có thể hay không?
Điều Tô Mục mong muốn, nhất định không phải là một nữ nhân cái gì cũng chỉ có thể ỷ lại vào hắn, không thể tự mình chống chọi với khó khăn. Bất kể bây giờ Tô Mục thích nàng đến mức nào, hắn thích, cũng chỉ là nàng của hiện tại. Nếu có một ngày, nàng vì được hắn nuông chiều mà đánh mất chính mình, Trạc Nguyệt không còn là Trạc Nguyệt nữa, Tô Mục cũng sẽ không còn thích nàng nữa.
Đến lúc đó, nàng mất đi Tô Mục, cũng đánh mất chính mình. Không cần người khác nhắc nhở, Trạc Nguyệt cũng biết, khi đó nàng cùng những nữ tử sầu oán nơi thâm cung kia cũng không có gì khác biệt.
Tình yêu của đế vương, bất quá cũng chỉ là tình yêu của một con người, nhìn thấu rồi sẽ thấy lạnh lẽo vô tình.
Những điều khác Trạc Nguyệt không hiểu, duy chỉ có điều này là hiểu rất rõ.
Hôm sau, có quân sĩ tìm được đến sơn cốc. Nghỉ ngơi một đêm, thương thế trên chân Trạc Nguyệt đã tốt hơn một chút. Quân sĩ chỉ thấy hai người họ đều lành lặn không bị tổn hao gì thì vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Sau khi trở lại quân đội, thì có người dâng lên cho Trạc Nguyệt tướng quân bào. Trạc Nguyệt hỏi Tô Mục: “Ngài biết ta sẽ đến, cho nên ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn cho ta?”.
Tô Mục chỉ cười mà không nói.
“Thỏ cũng là ngài chuẩn bị?”.
“Đúng vậy”.
“Ngài làm sao biết được thỏ sẽ được phát đến tay ta?”.
“Tìm một tướng lĩnh biết nàng, để hắn đem đến cho nàng”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]