Convert & Edit: Shu
Support: Namca
Chống đỡ suốt một đêm, bên ngoài cung thành truyền đến âm thanh chém giết.
Cửa cung điện bị phá đổ, các tướng sĩ bên ngoài xông vào, đập vào mắt họ chính là cảnh tượng như vậy.
Xác chết khắp nơi, khung cảnh yên lặng như tờ. Mặt trời vừa mới mọc nhưng lại không mang đến cho hoàng cung một chút nhiệt độ nào. Nhìn thấy cảnh này, ai mà không kinh sợ.
Tất cả đều do nữ tử tay đang cầm Hàn Ngọc trường kiếm cùng hoàng đế của bọn họ làm ra.
Trải qua một đêm chém giết khiến cho đôi mắt ngày thường vốn trong trẻo, lạnh lùng của Trạc Nguyệt nhuộm đầy sắc đỏ của máu. Cuối cùng, nàng quay đầu nhìn Tô Mục: “Viện quân đến rồi”. Bốn chữ vừa nói ra, nàng liền ngất đi.
Tô Mục vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đỡ lấy nàng.
Ôm lấy nàng trong bộ áo giáp lạnh như băng, cảm nhận rõ hơi thở nặng nề hơn nhiều so với ngày thường. Hắn cảm thấy hối hận, đau lòng, còn có cả sự uất hận, hận bản thân mình quá bất lực.
Có lẽ bắt đầu từ khi đó, hắn đã thề với lòng mình rằng, nay mai hắn đăng cơ, nhất định sẽ dốc toàn lực để che chở cho nàng, bất luận như thế nào đi chăng nữa.
Nhưng tại sao bây giờ... Hắn lại để cho nàng bị thương, bởi vì cứu hắn mà bị thương...
“Trạc Nguyệt”.
“Ừ”.
Tô Mục cười một tiếng: “Chẳng trách nàng lại không chịu gả cho ta”.
Trong giọng nói mang ba phần khổ sở, bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-the-khuc/3048037/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.