- Được rồi, mau rời giường thôi, bằng không chẳng có điểm sáng ăn đâu. Vô Thần ôm nàng ngồi dậy, khẽ vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng một cái. Làn da của nàng mịn như tuyết, gương mặt yêu kiều dưới cái nhìn đại khái thật đáng yêu đẹp đẽ như búp bê. Nhưng hai vết sẹo thô dài đã phá hủy hoàn toàn khuôn mặt này. Hệt như trên một vùng tuyết trắng muốt không tì vết bị bới lên hai khe rãnh vậy. 
- Điểm tâm? –Ngưng Tuyết mở mắt, mê mang nhìn hắn: 
- Buổi sáng cũng có thứ có thể ăn ư? 
Diệp Vô Thần trong lòng đau nhói, mỉm cười nói: 
- Ngưng Tuyết trước kia bữa sáng không ăn đồ gì ư? 
- Ưm. –Nàng khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn lim dim chưa tỉnh: 
- Bởi vì… Không tìm được thứ có thể ăn, chỉ có buổi tối… Đại Ngưu ca ca mới cho trái cây ăn. 
Diệp Vô Thần dùng tay tỉ mỉ sửa sang đầu tóc lẫn cả y phục trên người nàng một lần, Diệp Ngưng Tuyết si ngốc nhìn động tác của hắn, hưởng thụ một loại xúc động không sao nói rõ. Vô Thần ôm nàng lên, kéo tay nàng: 
- Đi nào, ca ca từng nói, sau này sẽ không để muội chịu đói nữa. 
Trên bãi đất trống tối qua lúc này đã ngồi chật người, người già, người lớn, trẻ nhỏ đều có. Sự xuất hiện của hai người lập tức hấp dẫn ánh mắt đại bộ phận người. Lập tức, ánh mắt họ trở nên bất thiện, thanh âm the thé nhấn mạnh của mấy đứa nhỏ vang lên… 
- Là… là con ma lem đó! 
- Nó lại tới rồi, oa oa… 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than/61986/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.