Trong màn đêm tĩnh mịch, dù không tạo ra bất cứ tiếng động nào nhưng chủ nhân của căn biệt thự cũng biết xảy ra chuyện gì. Ông Anthony gấp quyển sách trên tay, rời khỏi phòng đọc sách của mình. Từ sáng Zane đã ám chỉ việc đưa Kaylin đi, ông chỉ là không muốn trong thời gian tới Kaylin sẽ bị cái tính điên của anh làm cho bị thương thêm nữa. Dù sao hiện tại chắc anh cũng sẽ không làm gì quá mức với cô. Một thời gian nữa sẽ đưa cô rời đi, khi đó Zane có thể nghỉ dưỡng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
...
Kaylin tỉnh lại có chút đau nhức sau cổ, cô nhăn mặt đưa tay để xoa. Khung cảnh quen thuộc lại bỗng chốc ùa về. Cô cứ nghĩ mình còn đang nằm mơ, giấc mơ quá đỗi chân thật.
Nhìn xung quanh xem có ai không thì cô mới dám đặt chân xuống dưới thảm. Tâm lý không giữ được bình thường, lồng ngực cô phập phồng khó thở không thôi. Cố bám chắc vào các đồ vật để đi đến cánh cửa chính nhưng lại không thể mở ra được. Nhớ lại tối hôm qua Zane còn vừa ở nhà cha mẹ anh, giờ đã đưa cô về đây rồi. Cô biết là sẽ phải quay lại nhưng không nghĩ là đến sớm tới vậy.
Ngồi sụp xuống một góc ôm lấy đầu mình, tiếng thút thít của cô nhỏ như muỗi kêu nhưng vẫn khiến người ta ngứa ngáy trong người. Cô ngồi một góc không dám làm gì khác. Cứ nghĩ đến viễn cảnh phải ở đây cho tới khi mục xương, phải làm nô lệ cho anh cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-trong-ac-quy/3041003/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.