Người đàn ông vừa bước vào, ngũ quan tinh tế đến đau lòng. Khuôn mặt, nụ cười, khí thế đều tỏ ra khác người. Bóng lưng đã trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều so với sự ngông cuồng trẻ con của bảy năm trước.
– Cảnh Minh đưa em áo choàng.
Thiên Vũ cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng giọng nói vẫn không khỏi run run.
Hoàng Cảnh Minh hơi bất ngờ, nhưng vẫn lấy trong bộ vest áo choàng xám đưa cho cô. Áo của Thiên Vũ được thiết kế đặc biệt, mỏng mà kín đáo, nhẹ mà đủ dai. Vương Thiên Vũ mặc áo, kéo mũ che khuất gương mặt, giọng nói nhỏ:
– Em thấy hơi mệt, nên đi trước. Có gì giúp em nói mấy câu với Phan lão chủ.
– Để anh anh đưa em về.
Hoàng Cảnh Minh không chần chừ mà lập tức đi cùng Thiên Vũ.
– Hai đứa định cứ vậy mà về sao?
Phan Lăng đưa Hứa Nguyên tới chỗ Thiên Vũ và Cảnh Minh, giọng nói như trách móc.
Vương Thiên Vũ không dám đối diện với sự thật, cô cúi đầu đôi mắt chú mục vào mũi chân, cố tỏ ra mệt mỏi và nói:
– Con cảm thấy không khỏe.
Thấy Vương Thiên Vũ hôm nay thật sự khác lạ, Phan Lăng cũng chẳng có thêm bất kỳ sự truy tố nào. Chỉ hơi hạ giọng giới thiệu:
– Vậy làm quen một chút rồi hãy về. Đây là Hứa Nguyên cháu trai của ta, còn bên cạnh là Chương Hiên cháu dâu ta.
Phan Lăng nhìn về phía Hứa Nguyên rồi nhìn Thiên Vũ. Cô không thay đổi kiểu đứng, khuôn mặt sau tấm vải hụt hẫng đến tím tái.
– Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-om-ac-quy/739365/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.