Chương trước
Chương sau
Người đàn ông vừa bước vào, ngũ quan tinh tế đến đau lòng. Khuôn mặt, nụ cười, khí thế đều tỏ ra khác người. Bóng lưng đã trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều so với sự ngông cuồng trẻ con của bảy năm trước.
– Cảnh Minh đưa em áo choàng.
Thiên Vũ cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng giọng nói vẫn không khỏi run run.
Hoàng Cảnh Minh hơi bất ngờ, nhưng vẫn lấy trong bộ vest áo choàng xám đưa cho cô. Áo của Thiên Vũ được thiết kế đặc biệt, mỏng mà kín đáo, nhẹ mà đủ dai. Vương Thiên Vũ mặc áo, kéo mũ che khuất gương mặt, giọng nói nhỏ:
– Em thấy hơi mệt, nên đi trước. Có gì giúp em nói mấy câu với Phan lão chủ.
– Để anh anh đưa em về.
Hoàng Cảnh Minh không chần chừ mà lập tức đi cùng Thiên Vũ.
– Hai đứa định cứ vậy mà về sao?
Phan Lăng đưa Hứa Nguyên tới chỗ Thiên Vũ và Cảnh Minh, giọng nói như trách móc.
Vương Thiên Vũ không dám đối diện với sự thật, cô cúi đầu đôi mắt chú mục vào mũi chân, cố tỏ ra mệt mỏi và nói:
– Con cảm thấy không khỏe.
Thấy Vương Thiên Vũ hôm nay thật sự khác lạ, Phan Lăng cũng chẳng có thêm bất kỳ sự truy tố nào. Chỉ hơi hạ giọng giới thiệu:
– Vậy làm quen một chút rồi hãy về. Đây là Hứa Nguyên cháu trai của ta, còn bên cạnh là Chương Hiên cháu dâu ta.
Phan Lăng nhìn về phía Hứa Nguyên rồi nhìn Thiên Vũ. Cô không thay đổi kiểu đứng, khuôn mặt sau tấm vải hụt hẫng đến tím tái.
– Đây là Hoàng Cảnh Minh tổng giám đốc tập đoàn Minh Lâm, chuyên về thiết bị công nghệ và điện tử cao.
Hứa Nguyên cười rạng rỡ đưa tay về phía người đàn ông đối diện, Cảnh Minh cũng vui vẻ nắm tới.
– Coi như chúng ta cũng từng quen biết.
Hoàng Cảnh Minh vừa dứt lời, Phan Lăng lại tiếp tục:
– Còn đây là Vương Thiên Vũ tuổi trẻ tài cao, người hiện nay được biết đến với cái tên vua thương trường, tổng giám đốc của Vương Thị. Đến với cô bé này thì cái gì cũng có, hợp tác chỉ có lợi sinh lợi.
Hứa Nguyên nghe tên cô như một nhát dao cứa vào tim đau nhói. Chương Hiên trợn mắt, khuôn mặt xinh đẹp từ trắng sang tím, rồi xanh.
– Phan lão chủ đánh giá quá cao con rồi.
Vương Thiên Vũ khiếm tốn đáp lời.
Hứa Nguyên vô thức đưa cánh tay về phía cô. Bàn tay anh dừng ở không trung rất lâu, trước khuân mặt lạnh lùng như núi tuyết ngàn năm.
Vương Thiên Vũ hơi nhếch miệng, ngắn gọn ba từ rồi quay người bước đi như trước đó chưa có gì:
– Con xin phép.
Cho dù sâu trong trái tim bị ngàn vạn cây kim nhọn đâm, đau tới khắc cốt ghi tâm. Vậy mà vài phút trước cô vẫn phân vân đứng giữa tình cảnh này, giữa cảm xúc này, anh và cô có nên chào nhau?
Một giờ đêm, mọi người vẫn đang chìm sâu trong giấc mộng yên bình. Chỉ riêng một ai đó bên khung cửa sổ, để mặc cho ánh sáng yếu ớt của mảnh trăng khuyết chiếu lên gương mặt không rõ cảm xúc. Thiên Vũ lạnh lùng nhìn trời đất mênh mông. Chuyện ngày hôm nay quả thật nằm ngoài dự đoán của cô.
Thiên Vũ thở dài lùi lại ngả mình lên giường, tâm trạng cô bây giờ thật sự khó nói, đau một chút, thương cảm một chút, tự trách một chút, mọi thứ như hòa vào nhau cùng gặm nhấm trái tim cô. Thiên Vũ cầm lấy điện thoại, thứ cô cần bây giờ chính là một người tâm sự, nhưng ai là người đủ để cô tin tưởng? Sau vài tiếng tích tắc, Thiên Vũ vô tình nhấn gọi vào một số máy lạ.
– Cậu chưa ngủ?
Đầu giây bên kia lập tức mở máy, Thiên Vũ hơi giật mình nhưng sau đó liền lạnh lùng đáp lại:
– Ừ.
– Sao vậy?
Giọng nam nhân bên kia ấm áp đến lạ kỳ.
– Không biết.
Thiên Vũ lên tiếng, không khí giữa hai con người dù ở xa nhưng vẫn nhận thấy rõ sự ngượng ngập.
– Ngủ đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu.
Hoàng Nhược Lâm nhẹ nhàng như một cơn gió xóa tan đi sự lạnh lẽo của Thiên Vũ.
– Tại sao, hôm nay không gọi cho tôi?
Nhược Lâm nhíu mày, cô bé này hôm nay có phải ăn nhầm thứ gì không? Lại chủ động như vậy.
– Thiên Vũ, cậu nhớ mình?
Thiên Vũ nghe vậy không những không tức giận, mà trên khóe miệng còn vô thức cong thành đường:
– Cũng có chút nhớ.
– Mình biết mà, Vương tiểu thư vì lưu luyến sắc đẹp của mình mà thức khuya đúng không. Như vậy thật làm người khác đau lòng đó, khóa học sắp kết thúc rồi, vài ngày nữa cậu có thể thấy mình nguyên vẹn trở về.
Vương Thiên Vũ trầm ngâm một lúc:
– Tôi muốn hỏi cậu, nếu như cậu yêu một cô gái đã có vị hôn phu. Cậu sẽ…
– Phải xem cô gái đó có yêu mình không?
– Từng yêu thì sao?
Hoàng Nhược Lâm trầm ngâm một lúc, hóa ra là vậy cô gọi cho cậu chẳng phải nhớ nhung gì, chỉ là một lý do ngớ ngẩn, không một chút liên quan. Hay thật ra trong trái tim cô tồn tại người nào đó mà bảy năm trước là một lớp sương mù với cậu. Nghĩ đến đây, Nhược Lâm bất giác nhíu mày khuôn mặt tỏ vẻ không thỏa đáng, cậu trả lời một cách máy móc:
– Vậy thì theo đuổi đến cùng. Thiên Vũ, tình yêu chính là tàn và nhẫn, dù kết quả ra sao chỉ cần cậu không hối hận, trái tim nhất định sẽ không đau.
Giọng nói vừa dừng lại đầu dây bên kia lập tức truyền đến những tiếng tút tút lạnh lẽo. Tại sao Hoàng Nhược Lâm lại nói với cô những lời này, có lẽ cậu ta không biết rằng trái tim cô bị thế giới này ép đến chết rồi. Vương Thiên Vũ bây giờ chỉ còn lại một cái xác héo khô.
Năm giờ sáng. Huyết Lâm chìm trong màn sương mù mỏng của nàng tiên mùa đông.
Thiên Vũ mất ngủ, cơ thể mệt mỏi càng thêm phần yếu ớt. Đôi mắt thâm quầng vẫn hướng về màn mình máy tính không ngừng làm việc.
Ba tiếng ngồi ê ẩm, cô vươn người với lấy điện thoại, hôm qua sau khi nói chuyện với Hoàng Nhược Lâm cô luôn để điện thoại ở chế độ im lặng, mặc dù là đêm nhưng Thiên Vũ vẫn muốn một sự yên tĩnh hoàn chỉnh nào đó.
Một trăm linh hai cuộc gọi nhỡ từ một số máy di động lạ. Thiên Vũ dự cảm chẳng lành, ai có thể một lúc gọi nhiều như vậy. Cô hơi căng thẳng nhấn gọi lại.
– Xin chào, không biết đầu dây bên kia là ai?
Vương Thiên Vũ hơi dè chừng, rất lâu rồi cô không có cảm giác này. Lý trí thầm mắng trái tim hai chữ ngu ngốc.
– Tôi là Hứa Nguyên.
– Sao anh có số máy của tôi?
Vương Thiên Vũ nhíu mày, cô ẩn mình kỹ như vậy không lẽ nào anh lại nhận ra. Điều này còn khó tin hơn cả việc cô tha mạng cho kẻ phản bội mình. Vương Thiên Vũ bây giờ đã khác, khuôn mặt, nụ cười ngay cả cách nói chuyện và tính tình cũng khác. Cho dù là mặt đối mặt cũng khó lòng nhận ra.
– Ông ngoại của tôi nói.
Giọng Hứa Nguyên trầm tĩnh đến lạ.
– Hứa tổng có gì chỉ giáo?
– Không biết tôi có vinh dự mời Vương tiểu thư nhâm nhi tách cafe, nhân tiện bàn về việc hợp tác giữa Vương thị và NE không?
Khuôn mặt Vương Thiên Vũ lạnh lùng hơn bao giờ hết, cô suy tư vài giây sau đó mới thận trọng trả lời:
– Thật ngại quá, gần đây tôi rất bận. Nếu Hứa tổng không phiền chúng ta có thể bàn việc ngay trên điện thoại. Anh yên tâm Vương Thiên Vũ tôi rất uy tín, chỉ cần mọi thứ ổn thỏa hợp đồng sẽ đến tay anh trong phút chốc.
Khóe miệng Hứa Nguyên cong lên thành đường, khuôn mặt điển trai nhìn xa xăm một cách tà mị. Cô gái này hình như quá giảo quyệt rồi.
– Tôi không có ý gì, chỉ là gặp trực tiếp tôi có thể biết rõ về Vương thị hơn.
Vương Thiên Vũ cười lạnh, còn không phải là muốn điều tra cô?
– Hay là Hứa tiên sinh hãy gặp phó tổng của chúng tôi. Tôi thật sự muốn cậu ta học hỏi thêm từ ngài.
Hứa Nguyên trầm ngâm vài giây, sau đó gật đầu đồng ý:
– Vậy được, địa chỉ và thời gian tôi sẽ nhắn cho Vương tiểu thư.
Cuộc điện thoại kết thúc, Vương Thiên Vũ khôi phục trạng thái của núi tuyết. Muốn điều tra cô, đâu có dễ vậy.
Bảy giờ sáng, mặt trời bị những đám mây trắng tinh khiết bao phủ. Tiết trời mát mẻ khiến cho con người cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Vương Kỳ lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn Hứa Nguyên đi tới.
– Hứa tổng lâu rồi không gặp.
Hứa Nguyên ánh mắt như biết cười, phó tổng của Vương thị là Vương Kỳ, vậy thì suy đoán của anh đã đi đúng hướng.
– Vương Thiên Vũ cô ấy sao rồi?
Hứa Nguyên có phần nóng vội.
Trái lại anh, Vương Kỳ tỏ ra nho nhã, tri thức, ánh mắt cậu không ngừng nhìn về phía dòng người tấp lập.
– Anh gặp tôi chỉ để nói chuyện này?
– Tôi chỉ muốn biết về cô ấy, còn lại tôi không quan tâm.
Vương Kỳ cười nhẹ, lạnh lùng nói từng chữ:
– Chết rồi, bảy năm trước tai nạn xe dưới Cấm vực.
Hứa Nguyên quan sát rất kĩ nét mặt của Vương Kỳ, sau đó mới lên tiếng:
– Nói như vậy mà mặt không biến sắc. Không có máu mủ nhưng dù sao cô ấy cũng là chị của cậu. Với khuôn mặt này cậu nghĩ tôi có nên tin?
– Anh là muốn tôi diễn cảnh khóc sướt mướt ôm thi thể lạnh lẽo gào ầm ĩ?
Vương Kỳ tỏ ra chán ghét, sự cao ngạo hiện rõ trên nét mặt cậu. Cậu đứng dậy, chống hai tay xuống mặt bàn, ghé sát ngũ quan tinh tế của mình lại gần Hứa Nguyên:
– Thật ngại quá, tôi diễn không được.
Vương Kỳ đứng thẳng người nhếch miệng cười Hứa Nguyên, cậu bước một bước rồi quay lại nhìn người đàn ông gần như đã trưởng thành này:
– Vương Thiên Vũ bây giờ là con nuôi mới của mẹ tôi, tốt nhất anh đừng đeo bám chị ấy, đừng khiến chị ấy khó sử.
Bóng Vương Kỳ vừa khuất, Hứa Nguyên đập mạnh tay xuống mặt kính trong suốt. Thằng nhóc này học đâu ra cái thói ngạo mạn vậy?
Thiên Vũ đã chết? Cậu ta nghĩ anh tin sao?
Năm đó quả thực sau thảm sát ở Cấm vực nửa tiếng có một vụ tai nạn. Nghe nói đó là một cô gái nhuộm đầy máu dưới trời mưa, biến dạng tới mức không ai nghĩ đó là con người. Cô ta cũng chết ngay lúc đó, mọi chuyện về sau đều bị người nhà phong tỏa, vài ngày tiếp đó tất cả lại ngủ yên như chưa từng bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.