Thời gian không ngừng trôi qua cũng đồng nghĩa với việc mùa thu lan sâu vào phần lục địa và khiến cho những cây cổ thụ rụng lá. Đương nhiên không ngoại lệ, cây bàng sau All School từng kiêu hãnh với màu xanh ngắt nay đã trút chiếc lá đỏ au cuối cùng xuống mặt hồ Tây Thủy tĩnh lặng cạnh nó, để trơ ra bộ xương già khẳng khiu.
Vương Thiên Vũ từ cửa sổ lớp thẫn thờ nhìn chiếc lá nhẹ nhàng tiếp nước, mặt hồ lay động một chút rồi lập tức phẳng lặng như ban đầu. Đã hơn một tháng kể từ khi cô phát bệnh lần đầu tiên, Vương Kỳ và Trân Hy cặm cụi cho việc học, Tô Triển Hàn cũng không thấy tăm hơi, tiểu Uy bị bệnh lạ phải tới Hàn Quốc trị liệu một tuần trời không có tin tức. Một mình cô buồn chán không có người nói chuyện, tâm trạng càng tệ hơn.
– Này ồn ào quá đấy.
Tố Quyên tức giận, trợn mắt nhìn Vương Thiên Vũ, khiến cô có chút khó hiểu.
– Gì cơ?
Thiên Vũ ngây thơ hỏi lại.
– Hỏi tôi sao? Điện thoại cậu kêu, ồn ào quá tôi không học được.
– À, thật ngại quá, làm phiền cậu rồi.
Thiên Vũ giờ đây mới để ý tới điện thoại của mình, vội vã nhấn nút nghe:
– Xin lỗi ai vậy ạ?
– Tối nay… em rảnh không? Tôi muốn mời em đi ăn.
– Anh là ai vậy?
Vương Thiên Vũ hỏi lại, giọng nói nam tính kia vẫn chậm dãi như không:
– Em không cần biết tôi là ai, năm giờ tôi sẽ cho người qua đón em.
– Làm ơn cho biết quý danh, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-om-ac-quy/739360/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.