_ Chúng ta chia tay đi! - Gia Hân nói rồi lấy trong balô cái vỏ sò đưa cho Vương Nguyên và bắt đầu bước ra ngoài.
Vương Nguyên thẫn thờ khi nghe câu nói của Gia Hân. Anh cảm thấy lòng ngực của mình đang thắt lại, trái tim anh dường như đã vỡ vụn ra thành tường mảnh nhỏ. Khóe mắt anh đã cay cay, lúc này mọi thứ xung quanh anh dường như đều đứng lại.
_ Vì sao..vì sao....vậy Gia Hân – Vương Nguyên ấp úng nói.
Gia Hân đứng lại, nước mắt của cô đã rơi xuống hai bên gò má. Trong lúc này cô không thể nào kìm nén được cảm xúc của mình nữa. Nước mắt của cô cứ rơi. Vương Nguyên chạy lại kéo Gia Hân quay mặt về phía mình rồi lớn giọng:
_ Vì sao vậy Gia Hân? Em phải cho anh biết lí do chứ? Em cũng biết lúc này chính là thời điểm anh cần có em nhất mà. Sao em lại như vậy?
_ Anh đừng hỏi em lí do vì sao được không? Vì thật sự mà nói thì em không có bất kì một lí do gì cả nên anh đừng hỏi em thêm bất kì điều gì nữa - Gia Hân đứng quay lưng lại với Vương Nguyên, vừa khóc cô vừa cố nói lớn giọng để Vương Nguyên không nghĩ rằng cô đang khóc.
_ Nhưng... tại sao em lại muốn chia tay vậy? – Vương Nguyên bắt đầu hạ giọng.
_ Anh muốn biết phải không? Anh nên nhớ rằng đừng hối hận sau khi nghe nhé! – Gia Hân cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nói.
_ Ukm.
_ Là vì tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-nho-cua-rieng-toi/2380186/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.