Trong lúc này chuông điện thoại của Gia Hân reo lên. Một lần rồi hai lần. Đúng lúc đó Trâm Anh bước vào:
- Gia Hân ơi bạn có điện thoại kìa.
- Ukm.
Gia Hân nói rồi dùng tay lau nhanh những giọt nước mắt còn vương lại trên má cô. Còn Trâm Anh thì vội lấy cái laptop đang để trên bàn rồi đi ra ngoài. Cầm điện thoại lên cô đắn đo suy nghĩ không biết mình có nên nghe hay không. Là Vương Nguyên gọi cho cô. Cô suy nghĩ rồi quyết định không nghe máy. Một lúc sau cô liên tục nhận được tin nhắn:
"Em đang làm gì vậy? Sao lại không nghe máy? Nếu nhận được tin nhắn thì gọi lại cho anh luôn nha".
"..." Đọc xong đống tin nhắn đó cô ôm chặt chiếc điện thoại và khóc nhưng rồi cô cũng quyết định gọi cho Vương Nguyên.
"Gia Hân à sao anh gọi hoài mà em không bắt máy vậy làm anh lo quá".
"À... em không sao lúc nãy em bỏ quên máy trong phòng ấy mà".
"Mà hình như em đang khóc phải không? Anh thấy giọng em lạ lắm".
"À không phải đâu do em đang bị nghẹt mũi nên giọng hơi lạ thôi".
"Mấy hôm nay vì bận nhiều việc quá nên không thể gọi điện cho em được, anh xin lỗi".
"Không sao đâu anh, em mới là người phải xin lỗi. Em đã khiến cho anh gặp nhiều rắc rối và làm cho hình tượng của anh bị ảnh hưởng rất nhiều em thật sự xin lỗi".
"Gia Hân, em nói gì lạ vậy? Những chuyện như thế này cũng thường xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-nho-cua-rieng-toi/2380182/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.