Sáng hôm sau, Harwick đến khám cho Jade. Ông ta là một người đứng tuổi, có mái tóc xám sẫm và đôi mắt xanh dương lấp lánh như mặt biển trong một ngày yên bình. Ông ta hoàn hảo trong cả cách ăn mặc và phong thái. Jade nghĩ ông ta trông giống một con gấu xám Bắc Mỹ đầy mưu mô, vì tóc hai bên thái dương của ông ta được vuốt cong tớn và cách viền sống mũi nhọn hoắt rất khắt khe của ông ta chỉ khoảng vài phân.
Đúng như những gì nàng đã đoán trước với Caine, Harwick đã chọc và ấn vào nàng. Caine đứng ở chân giường, hai tay chắp sau lưng, cư xử như một tên lính đang canh gác kho báu của mình. Khi bác sĩ xem bệnh xong, ông ta tuyên bố nghỉ ngơi là liều thuốc hữu hiệu nhất cho tình trạng hiện tại của nàng. Vì Jade chẳng tin mình đang ở trong bất kỳ tình trạng đặc biệt nào, nên nàng đã phớt lờ tất cả những lời khuyên của ông ta.
Trông Caine như thể đang ghi nhớ từng lời một. Nàng nghĩ anh đã kiên quyết coi nàng là một phế nhân. Khi Harwick gợi ý nên đắp khăn lạnh lên vết sưng đã xẹp đi trên thái dương nàng, Caine liền lập tức đi lấy khăn.
Jade thấy biết ơn vì nàng chỉ còn lại một mình với bác sĩ. “Tôi biết ngài được triệu đến để khám cho cha Caine”, nàng bắt chuyện. “Tôi rất tiếc khi nghe nói Công tước không được khỏe. Giờ ông ấy đã khá hơn chưa?”
Vị bác sĩ lắc đầu. “Người khác chẳng làm được gì mấy cho Đức ông”, ông nói. “Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-ho-menh/2783105/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.