Trung…Không lẽ cậu…thích chị ấy sao? – An nhấp một ngụm trà, nói với vẻ nghi hoặc.
-Hả??? – Trung giật mình – Cậu mới nói gì, tớ nghe không rõ!
-Tớ nói…"Không lẽ cậu thích chị Thư sao?"…Không phải sao?
-Cậu nói linh tinh gì thế? – Mặt Trung bắt đầu đỏ ửng.
-Thế, sao mặt cậu lại đỏ?
-Là…làm gì có! – Trung lúng túng.
-Có vẻ như cậu thích chị ấy rồi! Có khi không phải là thích, là yêu, là thương nữa kìa!
-Hả???
-Từ lúc chị ấy có bạn trai thì cậu liền cảm thấy khó chịu. Chẳng phải vì ghen, vì nhìn thấy chị ấy thân mật với người con trai khác sao?
-Cậu…cậu nói gì đấy? Tớ không nói với cậu nữa, về phòng đây!
Trung hớt hải chạy về phòng. Cánh cửa phòng An từ từ đóng lại, che khuất dần gương mặt cùng ánh mắt sâu thẳm của An, che khuất cả nụ cười ẩn hiện trên môi cậu.
-Biết ngay mà! – Giọng An vang vọng trong không gian.
Trung chạy về phòng, khóa cửa lại rồi ngồi phịch xuống giường. Cậu im lặng hướng mắt nhìn mảnh giấy và sợi dây chuyền được đặt trên chiếc tủ để đèn gần đó.
-Không thể nào đâu! Mình…không thể như vậy được… - Trung đưa tay siết chặt lồng ngực trái, tự nhắc nhở bản thân.
Cậu không hiểu. Cậu không hiểu nỗi bản thân mình nữa rồi! Cậu luôn luôn miệng nói rằng không thích, không quan tâm Thư, nhưng…cậu luôn chỉ nghĩ về cô chứ không nghĩ về người khác, luôn chỉ hướng mắt về nơi có bóng hình cô, nhớ từng cử chỉ, hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-hay-ac-quy-rot-cuoc-em-la-ai/2495764/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.