-Không thể nào!-Vũ hỗn loạn, chạy khắp nơi tìm Vy. Và rồi, anh chợt nhận ra- Không lẽ…
Tan học, Thư, Đào, Lam đợi nhóm của Minh ở một gốc cây phượng to gần cổng trường.
-Anh tìm được chưa?- Thư hỏi.
-Được rồi!- Vũ nói.
-Là ai?- Đào hỏi.
-Lớp nào?- Lam hỏi.
-L…Là học sinh mới của lớp em, là người con trai đi cùng với Thư vào lúc nãy! Đó chắc chắn là Thiên Vy của anh!- Vũ căng thẳng.
-Anh_chắc_chứ?- Thư nhấn mạnh từng chữ một để cho Vũ biết rằng nếu đoán sai thì hậu quả sẽ như thế nào.
-Chắc!- Vũ đổ mồ hôi, căng thẳng nói.
-Và…-Lam ngập ngừng.
-Kết quả là…-Đào nói.
-Cậu ra được rồi!-Thư gọi.
Từ sau thân cây, Vy bước ra, trên đầu vẫn đội nón, người vẫn mặc đồng phục nam.
-Sơ…ý…quá!- Vy cất giọng có hơi bực tức, từ từ bước về phía Vũ.
-Ơn Chúa! Là em thật rồi!- Vũ chạy nhào đến, ôm Vy thật chặt.-Anh nhớ em nhiều lắm!
Gió bất ngờ thổi mạnh làm nón của cô rơi xuống đất, để lộ mái tóc bạch kim dài đung đưa theo gió.
-Em…-Vy lấy tay khẽ ôm anh, giọng nói và ánh mắt có phần ấm áp hơn.- …Về rồi! Em… cũng nhớ anh lắm!
Trong phút chốc, tim Minh đã lỡ một nhịp. Giọng nói của Vy thật nhẹ nhàng, và cả ánh mắt ấm áp đó của cô nữa, nếu cô cũng đối xử với cậu như vậy thì tốt biết mấy!Trong khoảnh khắc đó, cậu đã lỡ có cái mong ước kỳ lạ đó rồi!
Vũ buông Vy ra.
-Mà, em về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-hay-ac-quy-rot-cuoc-em-la-ai/2495704/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.