Sau bao lâu, mình đã trở lại! Chân thành xin lỗi bạn đọc vì đã lâu như vậy mà không đăng truyện. * cúi đầu * Xin lỗi mọi người!
----------------------------------------------------
Xung quanh là những tiếng cười vui không thể tả. Minh tức giận nhìn Vy, tránh ra cho cô vào trong ngồi. Còn cô thì ung dung bước vào trong ngồi như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt vô tội hết sức.
Và, giờ học bắt đầu. Tiết Anh.
-The best thing each of us can do to strengthen the lives of our community’s children is to make sure we find ways…- Cô Trinh giảng bài.
Minh đang tập trung thì khẽ nhìn sang cô. Vy đang trầm tư hướng đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ. Vy ngắm nhìn những chiếc lá vàng thỉnh thoảng đung đưa rồi rơi xuống mỗi lần gió thoảng qua, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Đột nhiên Vy hướng mắt lên bảng. Sau hành động đó của cô, Minh chẳng hiểu gì cả, cứ nghi hoặc nhìn cô. Và một tiếng gọi kéo cậu về thực tại.
-Minh! Nhật Minh! Em nghe tôi gọi không đấy?-Cô Trinh gọi.
-Ơ…Dạ!-Minh vội vàng đứng lên.
-Em làm gì mà cứ nhìn ra cửa sổ hoài vậy?
-A…Dạ…Em…Mắt em hơi mỏi nên em muốn đổi góc nhìn thôi ạ!
-Vậy sao?- Cô Trinh nói với giọng nghi ngờ.-Em vẫn nghe cô giảng mà phải không?
-Dạ, đương nhiên ạ!-Minh cam đoan.
-Em chắc chứ?-Cô Trinh lặp lại.
-Dạ…chắc…-Minh lưỡng lự.
-Được rồi. Tôi tin em. Vậy hãy đọc tiếp đoạn văn mà tôi vừa đọc đi!-Cô Trinh nói.
-Dạ…em…
-Không đọc được à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-hay-ac-quy-rot-cuoc-em-la-ai/2495703/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.