Bõm! Bõm! Mấy con cá chép màu đen từ trong nước nhảy lên, làm bắn tung vô số bọt nước, rồi lại thả mình trở lại trong hồ. Mặc Nhiên uể oải ghé vào bên cửa sổ, lơ đãng nhìn cảnh sắc bên ngoài khung cửa. Đồng nhi đem một mâm đựng đầy những trái lê trong suốt mọng nước đặt lên chiếc bàn bên cạnh y, nàng nhìn ra phía ngoài nói:
“Oa, thời gian chớp mắt, đám cá nhỏ này đều đã lớn như vậy.”
Mặc Nhiên liếc nhìn thứ trái cây để trên bàn. “Đây là thứ gì?”
“Công tử, đây là thuỷ tinh lê vừa hái xuống từ quả viên, bệ hạ đặc ý sai người đưa tới, nói là để công tử nếm thử.”
Mặc Nhiên cầm lấy một phiến thuỷ tinh lê cắn một miếng, khẽ nói. “Hôm trước là hồng thị tử (quả hồng),hôm qua là vô hoa (*),hôm nay lại là thủy tinh lê… bệ hạ gần đây như thế nào lại luôn đưa trái cây đến cho ta?”
“Có thể là gần đây quả viên vào mùa thu hoạch.” Đồng nhi ngưỡng mộ nói. “Công tử, bệ hạ thật sự yêu thương ngài rồi.”
“Thứ tình cảm yêu thương kỳ lạ này, chỉ sợ ta không có phúc hưởng.” Mặc Nhiên luôn cảm thấy Phiền Lê gần đây hành động vô cùng quỷ dị, y lại không rõ là có chuyện gì xảy ra, loại cảm giác như mình chẳng hay biết gì này làm cho y phi thường không thoải mái.
“Ai, công tử, lời này của ngài nếu như để bệ hạ nghe thấy, bệ hạ nhất định sẽ rất không vui.” Đồng nhi vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài có tiếng hô:
“Bệ hạ giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-chi-sung/202902/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.