Cha của Liêu Hạo Đức vốn xuất thân từ Giang Nam, trước giải phóng lại đang đảm nhiệm chức vụ trong Bộ giáo dục ở Nam Kinh, lúc đó giới danh nhân nhà thơ họa sĩ cũng thường lui tới, ngay từ khi Liêu Hạo Đức còn nhỏ đã nghe cha nói rất nhiều về chuyện của những danh nhân.
Đối với Trương Đại Thiên, Liêu Hạo Đức lại càng quen thuộc, những năm bảy mươi, còn từng theo cha đén gặp mặt ông ấy, vị này được người phương Tây gọi là "Picasso của Phương Đông", cha ông cũng rất kính nể.
Chính là vì Trương Đại Thiên khi đó đã bị hỏng mắt, không cách nào tiếp tục vẽ tranh, khi Đại Thiên mất năm 83, Liêu Hạo Đức còn tiếc nuối không thôi.
Bất kể là ở thời điểm nào, tranh chữ của Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên, đều là có tiền không mua được, còn tranh chữ lưu lạc trong dân gian, phần lớn cũng được người đời trân trọng sưu tầm, Liêu Hạo Đức tuy rằng gia cảnh giàu có, cũng không thể sưu tầm được tranh của hai người.
Cho nên Liêu Hạo Đức thật không ngờ được, lại có thể tận mắt thấy tranh chữ của hai người ở vùng đất hoang thâm sơn này, hơn nữa còn là người nổi danh đặc biệt lưu bút cho lão đạo sĩ này, Liêu Hạo Đức càng lúc càng kinh ngạc.
Phải biết rằng, xin người khác vẽ tranh chữ cho mình đã là rất khó, hai người Trương Đại Thiên và Tề Bạch Thạch cũng đã từng dựa vào bán tranh duy trì cuộc sống, nhưng người khiến cho hai người viết lên lời khen tặng trên tranh của mình, vậy thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/208860/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.