Đợi, chữ này nói thì dễ chứ làm thì khó, sự kiên nhẫn của con người là có hạn, có thể kiên trì tới cuối hay không còn tùy thuộc người đó có bao nhiêu kiên nhẫn, thiếu kiên nhẫn thì bất bình tĩnh vội vã bỏ qua, kiên nhẫn thì có thể kiên trì được tới cuối, thu được quả ngọt.
Vân Phong nói xong lập tức đưa tới một trận xôn xao bên dưới, cơ bản không ai hiểu chữ đợi của Vân Phong có ý nghĩa gì.
“Thế thôi sao? Cứ như vậy đợi là được?”
“Thật hay giả thế, thật sự dễ như thế? Nếu dễ như thế thì chẳng phải ai dùng cách này cũng có thể trở thành cao thủ sao?”
Nghe tiếng nghị luận nổi lên khắp nơi, Vân Phong không nói gì, Đan Thanh và Đan Tố cau mày, đợi này là đang đợi cái gì, có lẽ chỉ có nghiêm túc trải nghiệm mới có thể lĩnh ngộ được.
“Ngươi nói cho rõ một chút đi chứ, cứ lập lờ nước đôi như thế thì có gì khác biệt?” Vẫn là giọng nói vừa rồi, ánh mắt của thanh niên nhìn chằm chằm vào Vân Phong. Nàng nhướng mày, “Ta nói còn chưa đủ rõ sao, là ta làm không đủ rõ, hay ngươi xem không hiểu?”
Thanh niên nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay Vân Phong, nhìn bóng của dược liệu lăn tăn bên trong ngọn lửa, lại nói, “Làm kiểu này có người hiểu mới lạ. Nếu thật sự là muốn chia sẻ kinh nghiệm thì cần gì phải ra vẻ huyền bí như thế?”
Ánh mắt Vân Phong cười ẩn ý, thực sự thì nam tử này có sao nói vậy, mặc dù giọng điệu của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1102431/quyen-6-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.