Vân Phong ngước nhìn vùng tăm tối, kiên nhẫn đợi trong chốc lát nhưng vẫn không nghe thấy được bất kỳ âm thanh gì, cơ thể bắt đầu di chuyển mọi nơi, nhưng cho dù nàng có di chuyển thế nào, cả không gian đều yên tĩnh tới khác thường, nếu là trước đây, nàng vừa vào mắt đỏ đã lập tức xuất hiện. Bây giờ, mắt đỏ có lẽ đã biến mất hay lọt vào giấc ngủ sâu rồi, dù sao trước đây trước mặt cũng đều là bóng tối, nàng không thể nào xác định được rốt cuộc mắt đỏ vẫn còn tồn tại hay không.
Mở hai mắt ra, Khúc Lam Y hỏi, “Thế nào?”
Vân Phong nhíu mày không trả lời, Bặc Nguyên Di Sinh đứng gần, mặt đầy nghi vấn, với đầu óc của hắn không tài nào nghĩ nổi Vân Phong đang làm gì, cũng không muốn đi tìm hiểu, hắn chỉ biết theo sát Vân Phong là đủ rồi.
Vân Phong liếc nhìn Bặc Nguyên Di sinh, hắn quay đầu khinh thường, nàng thu ánh mắt nói nhỏ với Khúc Lam Y, “Mắt đỏ trong cơ thể ta có kêu thế nào cũng không hề đáp lại.”
Khúc Lam Y nhíu mày, vẻ mặt tràn ngập nghi ngờ, “Cho dù chuyện gì xảy ra cũng có nhân quả, mắt đỏ biến mất chắc chắn do gì đó tạo thành, hắn an phận chút với nàng là chuyện tốt, nếu biến mất tăm, cũng chưa chắc là chuyện không xấu.”
Vân Phong nhếch môi, không thể nào mà biến mất được, lần trước rõ ràng nàng đã kéo mắt đỏ trở lại không gian chủ đạo của cơ thể mình. Nếu thật sự biến mất, thì mắt đỏ làm sao để rời khỏi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1102402/quyen-6-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.