Viên bàn tử vừa nói vừa liếc trộm vẻ mặt của Vân Phong, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không nói nữa. Chẳng biết tại sao, so với vị các hạ này, nhân loại bây giờ càng làm cho y kiêng kị, kiêng kị vô cùng. Với tốc độ tu luyện như thế, dù ở trong giới ma thú cũng thuộc hạng yêu nghiệt, khác loài.
“Đi thôi, chỉ là Ngụy gia thôi mà.” Khúc Lam Y bước ra, sắc mặt lạnh lùng, khẽ nói một câu, thấy Vân Phong quay đầu lại thì nói: “Ta giúp nàng xử lý mấy thứ này.” Sau đó hắn rút mấy chiếc nhẫn lấy từ trên người Lãnh Mịch ra, Vân Phong gật đầu cười vui vẻ.
“Tốt!” Vân Phong quay người, bước đi ra ngoài.
Nhị Lôi đứng đó gọi một câu: “Vân Phong, ngươi không cần ta theo hả?”
Vân Phong quay đầu, lạnh lùng cười với Nhị Lôi: “Ngươi cho rằng thiếu ngươi được sao? Thời gian một năm rưỡi, ta tin rằng ngươi có rất nhiều cơ hội có thể nói cho ta biết tin này.”
“Chuyện của người khác không liên quan đến lão tử!” Nhị Lôi khinh thường mở miệng. Vân Phong nhíu mày một cái, không nói gì nữa.
“Còn không mau đuổi theo?” Vân Phong quay người nói một câu, bóng người biến mất trong chớp mắt. Nhị Lôi nhếch miệng cười to một tiếng rồi lập tức đuổi theo. Rất nhanh hai người biến mất không chút tăm hơi.
Viên bàn tử đứng ở đó, liếc nhìn Khúc Lam Y. Khúc Lam Y không thèm nhìn y mà quay người trở về sơn động. Viên bàn tử nhăn nhó mặt mày. Con mẹ nó, chiếm ổ của y gần một năm rưỡi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1102159/quyen-5-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.