Chương trước
Chương sau
Thi đấu giao lưu hữu nghị giữa ba viện đã kết thúc. Trong thời gian ngắn nhất, người của Tụ Tinh và Hoa Phong cũng rời đi. Từ khi kết thúc tới nay, tất cả người ở Hoa Phong học viện đều duy trì một bầu không khí u ám, cùng với mặt mũi nặng nề. Thân là người đứng ra tổ chức mà lại xếp hạng nhất đếm ngược, thất bại thảm hại như vậy, đệ tử của Hoa Phong đều có chút không ngóc đầu lên được. Nếu sau này có cơ hội gặp người của hai viện kia, không biết sẽ bị cười nhạo đến mức nào nữa.
Trong khoảng thời gian này không chỉ các đệ tử Hoa Phong áp lực, mà Phong Lẫm còn hơn như vậy. Thành tích của thi đấu giao lưu làm cho hắn ta không lời chống đỡ. Hiện giờ đang có một chuyện khiến hắn ta hết sức nhức đầu, đó là không thấy Ngụy Đình đâu cả. Hắn ta vốn cho rằng Ngụy Đình không từ biệt mà cứ thế trở về Ngụy gia, bởi vì với tính cách của Ngụy Đình rất có thể sẽ làm như thế, nhưng lúc này Ngụy gia lại truyền tin tức tới đòi Hoa Phong người, Phong Lẫm lập tức cảm thấy nhức đầu. Hắn ta đã lật tung Hoa Phong lên rồi mà vẫn không tìm được bóng dáng của Ngụy Đình.
Thời gian nhoáng cái đã qua một tháng rồi, trong khoảng thời gian này Phong Lẫm nghĩ hết biện pháp để đi thăm dò tin tức của Ngụy Đình, nhưng không thu hoạch được gì, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Ngụy Đình biến mất hoàn toàn, Ngụy gia bên kia đương nhiên là nổi giận. Nếu như Ngụy Đình là người bình thường thì thôi, nhưng y lại là trụ cột của Ngụy gia, đệ nhất Thuần thú sư của Nguyệt Luân đảo. Một nhân vật như vậy mà lại vô duyên vô cớ mất tích thì hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa, còn mất tích ở bên trong Hoa Phong học viện của hắn ta. 
Cuối cùng, Phong Lẫm rời mắt tập trung vào rừng rậm Vô Vọng. Trước đây Ngụy Đình cảm thấy rất hứng thú đối với việc Phong Vân dẫn bầy thú ra, chẳng lẽ y đã tiến vào rừng rậm Vô Vọng đi tìm ma thú? Nhưng dù ý nghĩ này có khả năng rất thấp, thì Phong Lẫm cũng không còn cách nào khác. Hắn ta đã lật tung hết mọi chỗ lên rồi, cũng chỉ có mỗi nơi đó là chưa đi tới.
Phong Lẫm lập tức phái người đi tra xét rừng rậm Vô Vọng. Phạm vi dò xét cũng không lớn lắm, chính là khu vực thăm dò mà trước đây Vân Phong thi đấu. Thời gian trôi qua năm ngày, trong lúc Phong Lẫm cho rằng khu vực này cũng không có tin tức gì, thì lại truyền tới tin tức. Tin tức này làm cho sắc mặt Phong Lâm đột biến.
Ngụy Đình đã chết rồi. 
Chết? Phong Lẫm nghe xong tin tức cảm thấy quả thực không thể tin được, lập tức lên đường chạy tới đó. Ở khu đất trong ranh giới thăm dò ở rừng rậm Vô Vọng có một cái hố sâu bị đào lên, bên trong là thi thể của Ngụy Đình đã bị tách ra. Thi thể cũng không bị hư thối, có thể thấy rất rõ ràng ngũ quan nhăn nhúm trên cái đầu lâu kia, chính xác là Ngụy Đình thiên chân vạn xác!
Phong Lẫm lập tức tái mét cả mặt. Tái đến mức không biết phải làm sao. Chết, tại sao lại chết ở chỗ này? Người nào sẽ động thủ sát hại Ngụy Đình? Rốt cuộc là ai ra tay, còn tách rời cả thi thể ra! Phong Lẫm nhìn cơ thể của Ngụy Đình bị tách ra khỏi đầu, không kiềm chế được cảm giác rét run ở trong lòng. Giờ nên khai báo thế nào với Ngụy gia đây? Ngụy Đình là được hắn ta mời tới, bây giờ trở về lại là một thi thể, phía Ngụy gia đương nhiên sẽ không chịu để yên.
Hiện giờ trước mắt chỉ có thể thoái thác, phải để Hoa Phong thoái thác hết sạch chuyện này, đổ lên đầu người khác, chuyển lửa giận của Ngụy gia tới người khác. 
"Trưởng lão, có phải là người của hai viện kia đã hạ thủ?" Có người đưa ra một khả năng, Phong Lẫm lập tức cảm thấy khả thi. Loại nhân vật như Ngụy Đình đương nhiên thực lực không kém, có thể giết y thì cũng phải có vài phần thực lực. Lãnh Mịch và Tinh Yêu có đủ điều kiện để làm như vậy, nhưng mà giữa hai người này và Ngụy Đình...
"Chắc chắn là đám người Tụ Tinh rồi. Bên Tinh Vân với Ngụy Đình đại nhân không có thù hận gì đáng nói, nhưng Phong Vân của Tụ Tinh trước đây từng có xung đột với Ngụy Đình đại nhân. Trưởng lão của Tụ Tinh quan tâm che chở Phong Vân, đương nhiên là cũng thấy Ngụy Đình đại nhân ngứa mắt."
Phong Lẫm không nói gì, tuy sự thật đúng là như thế, Phong Vân và Ngụy Đình quả thực có xung đột. Trước đây hắn ta cũng tìm hiểu qua ý của Ngụy Đình, chính mồm Ngụy Đình cũng bày tỏ thật sự có mâu thuẫn. Hơn nữa trong trận thi đấu giao lưu Phong Vân khiêu khích như vậy, trong lòng Ngụy Đình đương nhiên là tức giận, nhưng tất cả vẫn không thể cấu thành lý do Tinh Yêu động thủ, bởi vì không có khả năng Ngụy Đình chủ động tìm tới cửa. 
Phong Lẫm nhíu mày, người bên ngoài tiếp tục mở miệng: "Trưởng lão, hiện giờ không thể suy nghĩ nhiều như vậy, cứ đẩy hết cho Tụ Tinh đi. Ngụy gia vốn có mâu thuẫn với Phong Vân, đẩy cho bọn họ cũng không có gì quá đáng!"
"Đúng vậy, trưởng lão! Nếu không Ngụy gia sẽ đổ lửa giận lên đầu chúng ta!"
Phong Lẫm suy tư một lúc lâu, cuối cùng gật đầu. Chỉ cần không dính dáng gì đến Hoa Phong, chỉ cần chuyển ánh mắt của Ngụy gia đi chỗ khác, đẩy cho Tụ Tinh đương nhiên là có thể, hắn ta cũng phải làm như vậy. 
Khi Ngụy gia biết tin tức của Hoa Phong truyền đến thì lập tức tức giận. Ngụy Đình là trụ cột của Ngụy gia, đệ nhất Thuần thú sư của Nguyệt Luân đảo vậy mà vô duyên vô vớ chết như vậy, có thể tưởng tượng ra Ngụy gia tức giận đến mức nào. Ngụy đại nhân bị Ngụy Đình dạy dỗ lúc ở trận đấu trong Ngoại vực lúc này cũng đứng ra thêm mắm thêm muối một chút, làm mâu thuẫn giữa Ngụy Đình và Vân Phong tăng thêm không ít. Già trẻ lớn bé của Ngụy gia đều cực kỳ tức giận. Tuy Nguyệt Luân đảo và Phù Không đảo là hai hòn đảo, nhưng không ngăn được lửa giận thiêu đốt!
Ngụy gia lập tức phái rất nhiều Thuần thú sư của gia tộc cùng nhau tới Tụ Tinh học viện ở Phù Không đảo, thề phải khiến bọn họ giao ra hung thủ sát hại Ngụy Đình, thề muốn lấy máu trả máu.
Ai cũng không nghĩ tới ba viện thi đấu giao lưu kết thúc rồi còn có thể dây dưa ra chuyện lớn như vậy. Hành động của Ngụy gia náo động toàn bộ Nguyệt Luân đảo. Tin tức Ngụy Đình chết truyền ra khắp ngõ ngách, tin tức Ngụy gia muốn tới Tụ Tinh học viện cũng nhanh chóng truyền ra ngoài, mọi người đều tò mò chuyện này đến cùng sẽ hạ màn thế nào. 
Phía Nguyệt Luân đảo rầm rầm rộ rộ, Tụ Tinh bên kia lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Tuy mọi người đều thầm tiếc nuối vì Vân Phong vắng mặt, nhưng vẫn cao giọng chúc mừng những anh hùng lần này trở về đầy danh dự.
Khi bốn vị trưởng lão biết Tụ Tinh đoạt được hạng nhất thì đương nhiên là vui sướng, nhưng Vân Phong rời đi cũng làm cho bốn người này tiếc hận một lúc lâu. Nhưng ngũ trưởng lão lại không để tâm, biết chắc chắn Vân Phong sẽ trở về. Toàn bộ Tụ Tinh đều là không khí vui mừng, trên mặt mỗi đệ tử đều là ánh sáng tự hào, lưng ưỡn cực kỳ thẳng, bước đi từng bước như gió. Nếu như lúc này gặp người của hai viện khác, chắc là sẽ muốn làm hai viện kia ghen tị mãi thôi.
Giờ đây Tụ Tinh xếp nhất trong ba viện, vinh dự này cũng làm cho bầu không khí tu tập của các đệ tử lại tăng vọt lên. So với trước đây thì các đệ tử Tụ Tinh càng thêm chuyên tâm hơn, cũng càng chăm chỉ chịu khó hơn. Nhưng cuộc sống như thế không duy trì được bao lâu, Ngụy gia đã hùng hùng hổ hổ tìm tới cửa. 
"Bảo trưởng lão dẫn đội của Tụ Tinh học viện đi ra đây!" Một nhóm mấy chục người rồng rắn đi tới cửa Tụ Tinh, còn chưa tới đã bắt đầu há mồm điên cuồng hét lên, giọng nói theo không khí nhanh chóng khuếch tán truyền vào, đương nhiên là năm vị trưởng lão nghe thấy giọng nói cố tình khiêu khích ấy.
"Lão ngũ, chẳng lẽ ngươi đã làm ra chuyện gì?" Mấy vị trưởng lão tụ tập một chỗ, đều nhìn ngũ trưởng lão. Ngũ trưởng lão lạnh giọng cười: "Đương nhiên là không có chuyện đấy. Ngược lại ta còn muốn nhìn một chút xem là ai tới trước Tụ Tinh thêu dệt chuyện!"
Đệ tử của Nội viện và Ngoại viên Tụ Tinh đều nghe thấy tiếng gọi này, nhưng không có sự cho phép của các trưởng lão thì bọn họ không thể tùy tiện đi ra, đành phải ở trong viện tụ tập cùng nhau thảo luận. Năm vị trưởng lão nhanh chóng tới trước cửa, thấy mấy chục người mặt đầy lửa giận đang đứng ở trước mặt. 
"Ai là trưởng lão dẫn đội?" Người đứng ở đầu tiên tức giận mở miệng, ngũ trưởng lão cau mày: "Là ta, các ngươi là người nào mà lại đến đây kêu la om sòm?"
"Chính là ngươi?" Người nói chuyện nhìn ngũ trưởng lão một cách hung tợn, mấy chục người sau lưng cũng có vẻ mặt như vậy: "Oan có đầu nợ có chủ. Ngày hôm nay bọn ta chỉ tìm hắn, Tụ Tinh phải giao người này ra!"
Bốn vị trưởng lão khác đều nhíu mày, đùa kiểu gì thế? Tinh Yêu là ngũ trưởng lão, có thể tùy tiện giao ra sao? Đại trưởng lão mở miệng: "Mấy vị ồn ào khiêu khích ở cửa Tụ Tinh, có phải là có hiểu lầm gì đó?" 
"Hiểu lầm? Rắm hiểu lầm cũng không có. Hôm nay Ngụy gia chúng ta tới đây là để đòi người!"
"Ngụy gia?" Ngũ trưởng lão nghi hoặc, bỗng nhiên nhớ tới một người: "Chính là Ngụy Đình ở Ngụy gia?"
"Đừng nhắc tới tên của tam thúc, tên hung thủ này!" 
"Hung thủ?" Ngũ trưởng lão hoàn toàn không hiểu ra làm sao cả, bốn vị trưởng lão cũng như vậy: "Mấy vị, xem ra trong này chắc chắn có hiểu lầm." Đại trưởng lão bình tĩnh nhã nhặn nói một câu, nhưng người của Ngụy gia hoàn toàn không định nhẫn nại nghe giải thích. Vì lý do thoái thác của Hoa Phong nên một lòng một dạ nhận định Tụ Tinh hạ độc thủ.
"Đúng! Tam thúc chết rồi, chính là do trưởng lão dẫn đội của Tụ Tinh các ngươi làm ra chuyện tốt đấy. Ngày hôm nay Tụ Tinh nhất định phải giao người này cho Ngụy gia xử trí!"
"Xử trí? Giao cho các ngươi? Các ngươi không phân biệt trắng đen gì đã đến đây đòi người. Mở miệng ngậm miệng đều nói lão ngũ là hung thủ, chứng cứ đâu? Các ngươi nói tam thúc gì đó bị lão ngũ giết thì lão ngũ sẽ là người giết sao?" Tam trưởng lão lạnh lùng mở miệng, rất tức giận với những người không phân biệt trái phải này. 
"Chúng cứ? Tam thúc vốn có thù hận với Phong Vân của Tụ Tinh các ngươi, trưởng lão này lại che chở ả ta, đương nhiên là sẽ xuống tay với tam thúc. Phong Vân có tính là chứng cứ hay không? Tam thúc chết thê thảm như vậy, có thể thấy được hung thủ ác độc thế nào!"
"Nực cười!" Ngũ trưởng lão bỗng nhiên quát to: "Bát nước bẩn của Phong Vân thì dựa vào cái gì mà ta phải nhận? Ngụy Đình chết thì có liên quan gì tới Tụ Tinh, Phong Vân?"
"Đừng có ngụy biện nữa! Nếu như ngươi không phải hung thủ thì ngươi hét cái gì! Chứng tỏ ngươi đang đuối lý!" 
Hai mắt ngũ trưởng lão trừng trừng, tứ trưởng lão lập tức kéo ông ta lại, để đại trưởng lão đứng ra: "Mấy vị Ngụy gia, lời nói của Hoa Phong khó mà tin được. Dựa vào tính cách của lão ngũ thì vốn sẽ không làm như vây. Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, có người muốn vu oan giá họa cho Tụ Tinh."
"Bớt nói nhảm đi! Các ngươi đã không chịu giao hắn ra, vậy giao Phong Vân ra đây! Trước đây tam thúc cũng có thù hận với ả ta, đương nhiên là ả ta đã hạ thủ!"
"Các ngươi đang nói đùa sao? Nếu như Ngụy Đình chết ở trong tay Phong Vân thì hắn ta cũng không còn mặt mũi mà tiếp tục sống!" Ngũ trưởng lão rất không khách khí cãi lại, nực cười! Phong Vân là đệ tử của ông, giao ra? Cho dù nó đang ở đây, cũng không thể giao. 
"Ý của Tụ Tinh là không giao?" Sắc mặt người cầm đầu lập tức trở nên u ám. Trong lòng năm vị trưởng lão đều có chút nổi giận. Khiêu khích mà chẳng hiểu tại sao thì thôi đi, lại còn cả bát nước bẩn này của Hoa Phong nữa. Cái trò vu oan giá họa này của Hoa Phong thật đúng là quá vô sỉ.
"Mấy vị, Tụ Tinh chưa từng làm ra chuyện này, nên sẽ không thừa nhận, càng sẽ không giao người!" Đại trưởng lão cũng có chút tức giận, nghiêm mặt nói xong, người của Ngụy gia cười ha ha, từng khuôn mặt lập tức trở nên nham hiểm: "Nếu như Tụ Tinh không chịu hợp tác, đương nhiên bọn ta cũng không cần khách khí!"
Chỉ cần một cử chỉ tay, mười mấy người của Ngụy gia mở nhẫn ra, từng bóng đen bỗng nhanh chóng xông vào Ngoại viện Tụ Tinh, chỉ nghe thấy tiếng sợ hãi vang lên. Ngoại trừ đại trưởng lão vẫn đứng ở ngoài, bốn vị trưởng lão còn lại đều chạy vào trong viện. Có mười mấy con ma thú Tôn Vương đang tàn sát bừa bãi trong Ngoại viện. Trong nháy mắt, học sinh của Ngoại viện đã bị thương vô số. 
Bốn vị trưởng lão lập tức xuất thủ, giết chết ma thú. Tiếng kêu thảm thiết của ma thú hòa cùng tiếng hoảng sợ của đệ tử Ngoại viện làm lòng người hoang mang. Mười mấy con ma thú Tôn Vương bị giết chết rất nhanh, nhưng có một con chạy ra ngoài, trong miệng còn ngậm một đệ tử ở Ngoại Viện của Tụ Tinh!
"Cái gì!" Bốn vị trưởng lão vừa thấy thì lập tức đuổi theo, một chưởng của tam trưởng lão đã đánh chết ma thú, nhưng đệ tử Ngoại viện cũng chết ở trong miệng nó.
Sắc mặt bốn vị trưởng lão đều trầm xuống, đại trưởng lão đứng ở cửa cũng như vậy. Người dẫn đầu của Ngụy gia cười một cách quỷ quái: "Đây là lần thứ nhất. Ngụy gia không thiếu ma thú, nếu không muốn đệ tử của các ngươi chết hết thì hãy ngoan ngoãn giao một trong hai người ra. Nếu không thì... bọn ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!" 
Hơn mười người Ngụy gia đều ở trên ma thú, nghênh ngang rời đi. “Chết tiệt! Phong Lẫm, không thể tưởng tượng được ngươi lại biến thành một người… vô liêm sỉ như thế!” Ngũ trưởng lão tức giận nói một câu, nhìn thi thể đệ tử Ngoại viện nằm trên mặt đất, trong lòng đau đớn không nói thành lời.
"Ngụy gia đã để mắt tới Tụ Tinh, sớm muộn gì bọn họ cũng tới tiếp. Đại trưởng lão, sau này nên làm thế nào đây?" Nhị trưởng lão thở dài một tiếng, hỏi một câu. Đại trưởng lão yên lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Trừ khi tìm được hung thủ thật sự, nếu không oan uổng này vẫn là Tụ Tinh gánh."
"Ta sẽ đi Hoa Phong, tìm Phong Lẫm hỏi rõ ràng!" Ngũ trưởng lão lập tức đựng dậy, lại bị tam trưởng lão kéo lại: "Ngươi kích động cái gì! Hiện giờ quan trọng nhất là đề phòng lần công kích bất thình lình tiếp theo của Ngụy gia. Dựa vào năm chúng ta mà muốn bảo vệ các đệ tử chu toàn thì cũng không phải chuyện dễ dàng." 
"Tên kia nói Ngụy gia không thiếu ma thú, xem ra sống chết của ma thú đối với bọn họ mà nói cũng chẳng đáng quan tâm, lần sau có lẽ sẽ có càng nhiều ma thú tới..." Đại trưởng lão nói một câu, mấy người khác đều nhíu chặt mày lại.
Đại trưởng lão cau mày: "Dựa vào năm người chúng ta muốn bảo vệ các đệ tử chu toàn thì quá là khó khan. Cũng đã tới lúc phát huy tác dụng của quan môn đệ tử chúng ta rồi. Tụ Tinh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh!"
Mấy vị trưởng lão khác đều nghiêm túc gật đầu. Ngũ trưởng lão thầm than trong lòng "nha đầu, lúc này con nhất định đừng nên trở về. " 
Rừng rậm Vô Vọng hoàn toàn yên tĩnh, nhất là trong sơn động của Viên bàn tử ở bên trong cấm khu. Lúc này Nhị Lôi cũng nhắm mắt ngồi xếp bằng ở bên ngoài, đầu tóc rối lộn xộn thỉnh thoảng múa may theo gió, hô hấp đều đặn, quanh thân bao phủ một ánh sáng màu tím nhàn nhạt, ngoài ra còn có âm thanh tí tách nho nhỏ. Thời gian cứ thế đã trôi qua một năm. Trong một năm này, không người nào dám tới quầy rầy. Cho dù là Viên bàn tử thì cũng chỉ dám đứng ở xa trông ngóng, rồi lặng lẽ rời đi.
Hôm nay, Viên bàn tử xoắn xuýt xoay quanh vòng vòng ở phía xa. Y cho rằng nên nói tin tức kia cho Phong Vân, nếu không... Viên bàn tử thận trọng liếc Nhị Lôi, không tự chủ được khẽ nuốt nước miếng một cái, nhưng vị các hạ này đang chặn ở đây, y có mấy lá gan cũng không dám đi qua.
Đúng lúc này, Nhị Lôi chợt mở hai mắt ra, tóc phía sau rèm đột nhiên hiện lên hai vệt sáng màu tím, toàn thân Viên bàn tử căng thẳng, có một cảm giác mắc tè. Nhị Lôi mở mắt xong cũng không nhìn về phía Viên bàn tử mà lại quay đầu nhìn về phía sơn động sau lưng, trong lòng hơi có chút chấn động. 
Mới một năm mà thôi. Cho dù Vân Phong có ngoại vật tương trợ, nhưng muốn đột phá đến Tôn Hoàng trong vòng một năm, đối với người khác mà nói cho dù là Long tộc thì cũng vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng mà... Nhị Lôi cảm nhận được bên trong sơn động phía sau truyền ra năng lượng chấn động dữ dội. Chấn động rõ ràng lộ ra mùi vị mà nó quen thuộc, đó là mùi của cường giả cấp bậc Tôn Hoàng!
Trong một năm, từ Tôn Vương cấp tám nhảy vọt đến Tôn Hoàng, quả nhiên Vân Phong không phải là người bình thường. Ngao Kim, lời của ông cuối cùng cũng đáng tin thêm vài phần. Nhị Lôi thầm cảm thán ở trong lòng, nhưng không đợi nó cảm thán xong, năng lượng chấn động mạnh hơn truyền ra, sắc mặt Nhị Lôi đột nhiên biến đổi, con ngươi mạnh mẽ co rụt lại, đây là, đây là...!
"Ai? Lăn ra đây!" Nhị Lôi bỗng hất đầu, rống lên một tiếng cuồng nộ, sau đó bụi cỏ có động tĩnh, Viên bàn tử hiện ra hoàn toàn xứng đáng với từ "lăn". 
"Các, các hạ..." Viên bàn tử lăn ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất, mặt béo mập ngẩng lên, cười nịnh hót với Nhị Lôi. Nhị Lôi nhìn thấy khuôn mặt thịt này thì theo bản năng nhấc chân đạp một cái, Viên bàn tử lập tức bị đạp bay ra ngoài, nhưng lại nhanh chóng lăn trở về.
"Các hạ muốn đá thì đợi lát nữa hẵng đá, để cho tại hạ nói hết lời rồi lại đá, có liên quan tới vị tiểu hữu Phong Vân kia..." Khuôn mặt tươi cười của Viên bàn tử đều là mồ hôi. Nhị Lôi nhíu mày nhìn y một cái, cái nhìn này làm cho Viên bàn tử lại run lên: "Nói!"
Viên bàn tử từ dưới đất bò dậy, lau mồ hôi một cái mới nói toàn bộ sự tình Ngụy gia. Nhị Lôi càng nghe càng sốt ruột. Ở trong lòng nó thì Ngụy gia là cái chó má gì, Tụ Tinh chó má gì đối với nó cũng không có liên quan gì, nó cũng không quan tâm chút nào. 
Nhìn lướt qua sơn động phía sau, Nhị Lôi lại đạp bay Viên bàn tử, âm thầm suy nghĩ một chút. Với tốc độ của Vân Phong, thời gian nó chờ đợi cũng không quá lâu, những chuyện khác đương nhiên phải đặt ở phía sau, đều cút sang một bên.
Vân Phong trong sơn động đắm chìm hoàn toàn trong cảnh giới tu tập. Sau khi trùng kích đến Tôn Hoàng thì không gian tinh thần xảy ra biến hóa lần nữa. Vân Phong vừa thích ứng biến hóa vừa cẩn thận điều chỉnh, nàng cũng không muốn dừng lại. Nàng muốn bắt lấy cơ hội duy nhất này tiếp tục tiến lên, tiếp tục trùng kích. Nhưng nàng cũng không biết, thời gian trôi qua, Tụ Tinh đã phải chịu hành hạ dày vò như thế nào.
Trong hơn một năm, có thể nói oán hận của Ngụy gia đối Tụ Tinh nửa phần cũng không giảm. Thỉnh thoảng ma thú tiến đánh bất ngờ, đệ tử Ngoại viện và đệ tử Nội viện Tụ Tinh cũng trọng thương không ít. Tuy tất cả người của Tụ Tinh đều đề phòng, nhưng dường như Ngụy gia thực sự không thiếu ma thú. Một nhóm chết lại có một nhóm tới, cuồn cuộn không dứt, hơn nữa cũng không thiếu cấp bậc cường đại. Trong thời gian một năm, có thể nói là Tụ Tinh tổn thất nặng nề. Bức tường của học viện bị tổn hại không ít thì không nói, thương vong của các đệ tử càng làm cho người ta đau lòng. 
Ngũ đại trưởng lão xuất thủ, đệ tử cao cấp của Nội viện xuất thủ, vẫn không có cách nào chặn hết toàn bộ ma thú đánh lén. Thương vong đều đang tiếp tục tăng lên mỗi ngày. Tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày đều xảy ra, tất cả đệ tử Tụ Tinh đều có chung một cảm giác căm giận, đối với đồng bạn đã chết là một cảm giác phẫn nộ và tiếc hận cho sinh mạng vô tội.
Đại môn Nội viện đã mở ra hoàn toàn, rất nhiều đệ tử Ngoại viện cũng được chuyển tới Nội viện. Lúc này Ngoại viện là một chiến trường tàn khốc, tường đổ, còn có huyết tinh lưu lại mỗi lần ma thú đến. Nội viện tạm thời trở thành địa điểm chữa thương và tránh né, phần lớn người bị thương cũng được sắp xếp ở chỗ này.
"Thiên Tình, mau lấy chỗ thuốc này ra đi." Dược tễ trưởng lão giao cho Cung Thiên Tình một đống thuốc, Cung Thiên Tình lập tức chạy ra ngoài. Nhìn người bệnh nằm đầy đất bên trong khoa chế dược, Cung Thiên Tình không kìm nén được sự đau xót. 
"Thiên Tình, tự đưng đứng đờ ra làm gì!" U Nguyệt ở một bên bỗng vỗ một cái vào bả vai Cung Thiên Tình. Cung Thiên Tình lắc đầu, nhanh chóng phân phát thuốc cho người bị thương.
"Sư huynh, sư tỷ... Tình trạng như vậy bao giờ mới có thể kết thúc?" Đệ tử Ngoại viện bị thương thở hổn hển hỏi một câu, người khác cũng thi nhau hỏi rối rít. Cung Thiên Tình và U Nguyệt không lời chống đỡ.
"Phong Vân sư tỷ đâu, tỷ ấy ở chỗ nào... Có tỷ ấy ở đây, Tụ Tinh nhất định sẽ không có chuyện gì." Lại có người khỏi hỏi tiếp. 
U Nguyệt và Cung Thiên Tình đều sửng sốt, hai người lập tức bắt đầu trấn an những người bị thương. Sau khi trấn an xong, hai người vẻ mặt ảm đảm đi tới một góc, Cung Thiên Tình nhìn những đệ tử trọng thương chờ đợi Phong Vân trở về, cảm thấy mũi cũng cay cay.
U Nguyệt chỉ nhẹ giọng thở dài, vỗ vỗ bả vai Cung Thiên Tình rồi xoay người tiếp tục làm việc. Cung Thiên Tình bỗng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tay mạnh mẽ lau hai mắt. Phong Vân, ta biết ngươi có chuyện phải làm, ta biết ngươi có con đường mà ngươi muốn đi, nhưng bây giờ Tụ Tinh cần ngươi. Tuy trưởng lão và các đệ tử quan môn chưa từng nhắc tới ngươi, nhưng ai cũng biết Tụ Tinh cần ngươi. Phong Vân, ngươi đang ở đâu...
"Sư phụ, ma thú lại tới nữa rồi!" Thiên Quy chạy vào, năm vị trưởng lão vừa mới nghỉ ngơi không bao lâu vừa nghe thấy đã lập tức biến sắc: "Số lượng là bao nhiêu, đến từ hướng nào?" 
"Không thể đếm hết được, một đàn đông nghịt!" Dung Tâm lau qua vết máu trên gương mặt, nhanh chóng báo cáo. Năm vị trưởng lão vừa nghe thấy vậy lập tức lách mình đi ra, Thiên Quy và Dung Tâm cũng theo sát phía sau: "Dung Tâm, Thiên Quy, hai con dẫn dắt mấy người tới coi chừng Nội viện, không được để cho một con ma thú nào bước vào Nội viện!" Đại trưởng lão hạ lệnh, Thiên Quy và Dung Tâm lập tức gật đầu, xoay người chạy về phía Nội viện.
"Ngao ngao!" Thiên Quy và Dung Tâm chạy tới trước cửa Nội viện, mấy con ma thú cũng đang tới. Hai người còn dẫn theo mấy người lập tức giơ tay chém xuống, đánh giết bọn ma thú, tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào thét nhất thời vang vọng bầu trời.
"Chẳng lẽ ma thú đang áp sát Nội viện bên này?" U Nguyệt chợt đứng lên, nghe được vài tiếng gào thét ở gần thì cảm thấy nặng nề ở trong lòng. Sắc mặt Cung Thiên Tình cũng tái nhợt, nếu quả thật như thế... những đệ tử nội viện này chẳng phải là... 
"Sẽ không có chuyện đó đâu. Có năm vị trưởng lão và các sư huynh sư tỷ coi chừng, chúng nó không tới được đâu." Cung Thiên Tình cố nặn ra một nụ cười, liếc nhìn U Nguyệt. Con ngươi U Nguyệt lóe lên: "Đúng vậy, cho dù vào được, ta cũng sẽ không để bọn súc sinh này thương tổn đến bất kỳ người nào ở đây!"
"Phụt!" Thiên Quy đâm trường kiếm thật sâu vào bụng một con ma thú. "A!" Cùng với tiếng thét nhẹ của Thiên Quy, trường kiếm sắc bén phanh thây con ma thú. Trong nháy mắt, máu tươi và nội tạng của nó phun ra, bắn hết lên người Thiên Quy.
"Thổ cao tường! Bọn súc sinh, muốn vượt qua phòng ngự của ta sao, mơ tưởng!" Dung Tâm nâng tay, trước cửa Nội viện lập tức hiện lên một bức tường cao vĩ đại. Ma thú sắp sửa nhảy vào trong lập tức bị chặn ở bên ngoài, gai nhọn khổng lồ sau lưng Nham Vương Quy cũng bắn ra trong khoảnh khắc đó. 
"Thiên Quy, ngươi vẫn ổn chứ!" Dung Tâm xoay người một cái, lập tức nâng Thiên Quy người đầy máu tanh nồng nặc dậy, mặt Thiên Quy đều bị nhuộm máu đỏ, khóe miệng vẫn cười: "Đương nhiên là không sao!"
"Mẹ kiếp, ma thú kéo tới không dứt. Hơn một năm nay, chúng ta đã giết ít nhất là mấy trăm con rồi, vậy mà Ngụy gia vẫn còn nữa! Rốt cuộc là lúc nào mới kết thúc! Nếu cứ tiếp tục như này, chúng ta sớm muộn cũng bị mệt chết!"
"Cẩn thận!" Bỗng Thiên Quy kéo Dung Tâm một cái, cầm trường kiếm trong tay, cự trảo của một con ma thú đang lao tới bị trường kiếm cắt ngang, Dung Tâm nhanh chóng quát khẽ: "Thổ tiễn!" 
"Ngao!" Ma thú hét thảm một tiếng, bị Thổ tiễn xỏ xuyên qua người, ngã vào trong vũng máu.
"Nếu có tiểu sư muội ở đây thì tốt rồi. Nếu có muội ấy ở đây, những ma thú này hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu có tiểu sư muội..." Thiên Quy đột nhiên đặt tay lên bả vai Dung Tâm: "Dung Tâm, Vân Phong còn có chuyện của mình, chúng ta không thể liên lụy tới muội ấy."
"Ta biết, nhưng mà...!" 
Thiên Quy lắc đầu: "Lý do năm vị trưởng lão không liên hệ với Vân Phong đương nhiên là không muốn ràng buộc bước đi của muội ấy. Muội ấy muốn tiếp tục đi về phía trước, thành tựu của muội ấy sẽ cao hơn bất kỳ người nào trong chúng ta!"
"Ta biết, những thứ này ta đều biết!" Dung Tâm bỗng hét to hơn: "Chính vì biết nên ta cũng chỉ nói một chút mà thôi!"
Thiên Quy chợt ấn bả vai Dung Tâm một cái. Dung Tâm ngước mắt nhìn, Thiên Quy nói: "Đánh đi. Bây giờ Tụ Tinh phải dựa vào sự bảo vệ của chúng ta. Phong Vân ở chỗ này, Tụ Tinh sẽ bình an vô sự! Muội ấy giờ không ở chỗ này, nên đến lượt chúng ta làm cho Tụ Tinh bình yên vô sự!" 
Dung Tâm khẽ giật mình, cười ha ha: "Nói cũng phải! Sư huynh vốn nên bảo vệ sư muội mới phải! Lần này cũng nên để chúng ta thể hiện rồi!"
Thiên Quỳ và Dung Tâm liếc nhìn nhau, đều cười lớn tiếng. Lần này, Tụ Tinh do bọn họ bảo vệ. Phong Vân, bọn ta sẽ không để muội thất vọng!
Thời gian hỗn loạn vẫn trôi qua, bên trong sơn động ở Vô Vọng Chi Lâm, có thiếu nữ vẫn bất động một chỗ. Mí mắt vẫn nhắm thật chặt hơi hơi rung động, vầng sáng ngũ sắc quanh thân cũng càng sáng thêm chỉ trong nháy mắt. Lông mi dài mảnh lặng yên rung động, vầng sáng ngũ sắc cũng đang lặng lẽ tụ lại, từ từ thu vào trong cơ thể mảnh khảnh của thiếu nữ. 
Mắt đen mở ra, một tia sáng ngũ sắc rực rỡ xẹt qua từ đáy mắt thiếu nữ.
Vân Phong thở ra một ngụm khí đục, cảm thụ được cảm giác nhẹ nhàng trong cơ thể, cùng với chiến khí trong thân thể, thế giới ở trong mắt nàng dường như thay đổi càng thêm thuần túy, triệt để. Nàng giống như càng nhìn thấu toàn bộ tự nhiên. Nhị Lôi canh giữ ở bên ngoài động cũng chợt mở hai mắt, đáy mắt xẹt qua ánh sáng không tưởng tượng nổi. Nửa năm, nàng chỉ dùng nửa năm vậy mà lại có được thành tựu như thế này, đây không phải...!
Ngay lúc đó Khúc Lam Y cũng mở mắt ra, nhìn thấy ý cười trên mặt Vân Phong thì cũng nở nụ cười: "Tiểu Phong Phong, chúc mừng." 
Vân Phong cười, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lại, cảm thụ được không gian tinh thần càng phát ra lực lượng tinh thần tinh thuần, giống như huyết dịch sền sệt, mỗi một giọt đều ẩn chứa năng lượng vô hạn. Quay đầu nhìn ra bên ngoài, Vân Phong nhìn ngoại hình bị chà đạp của Nhị Lôi thì nở nụ cười, từ từ đi ra ngoài. Vân Phong chưa kịp mở miệng đã nhạy bén phát hiện ra Viên bàn tử vẫn núp trong bóng tối. Ban đầu Viên bàn tử muốn đi, nhưng ánh mắt sắc bén của Vân Phong đã làm cho y bị đứng yên tại chỗ. Quá kinh người! Một năm rưỡi ngắn ngủi, tốc độ tu tập của nhân loại này có phần quá... quá không phải là người!
"Lăn ra đây!" Nhị Lôi gầm lên một tiếng, Viên bàn tử nhanh chóng lăn ra, thấy Vân Phong thì lập tức bô bô nói ra toàn bộ. Vân Phong càng nghe thì sắc mặt càng trầm xuống, đôi mắt cũng phát ra tia lạnh lẽo. Trong thời gian một năm rưỡi ngắn ngủi, Tụ Tinh lại gặp phải biến cố nặng nề như vậy, mà nàng lại không hề hay biết một tý gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.