Edit: Mavis Clay
Lại thêm một ngày không tìm được người, Lăng Thiên Túc đứng trong thư phòng của mình, hai tay để sau lưng, đôi mắt nhìn lên một bức tranh, Trong bức tranh là một nữ nhân thanh lệ uyển ước, đang mỉm cười nhẹ nhàng với người đối diện, tư thế mềm mại, tư thái ung dung, nụ cười thanh nhã, vẻ đẹp của nàng hoàn toàn toát ra từ bên trong, không chịu chút ảnh hưởng gì của ngoại cảnh. Nhìn kỹ thêm chút nữa có thể nhận ra rằng, gương mặt của nữ nhân có vài phần tương tự như Lăng Khiếu Vân.
Lăng Thiên Túc đứng yên một hồi lâu, không biết đang nghĩ cái gì, cơ mặt nghiêm túc căng cứng, bắp thịt như muốn dồn lại một chỗ, cuối cùng thở dài, "Sao đứa nhỏ kia… lại quay về cơ chứ?"
Giọng nói vang vọng trong căn phòng trống trải, gương mặt của Lăng Thiên Túc đượm thêm vài phần bi thương, "Nỗ lực của chúng ta, chẳng phải sẽ uổng phí sao?"
Cô gái trong tranh chỉ cười, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ông, Lăng Thiên Túc đứng một hồi lâu, như đang tự thầm thì với bản thân, "Lăng gia tới ngày hôm nay, đã không thể nào đi tiếp nữa rồi, lúc đầu muốn đứa trẻ đó rời khỏi đây, có phải đã dự đoán trước được cảnh tượng này hay không? Phát triển rồi sẽ có lúc suy tàn, con đường của Lăng gia đã sắp cùng rồi…"
Lăng Thiên Túc cười khổ, Lăng gia, một gia tộc ai ai cũng kính phục thực ra đã sắp suy tàn đến nơi, mặc dù con cái đông đúc, huyết mạch nhiều, nhưng khả năng thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1102098/quyen-4-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.