Chương trước
Chương sau
Edit: Mavis Clay
Chuyện của Lăng Khiếu Vân nàng cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi, Lăng Khiếu Vân là đứa con bị bỏ rơi của Lăng gia, số phận cũng vô cùng lận đận, Lăng gia ném hắn ra khỏi nhà để hắn tự sinh tự diệt, có điều Lăng gia lại không ngờ hắn lại chạy tới Đông Đại Lục. Nhưng cho dù Lăng Khiếu Vân có là ma pháp sư, thì đối với Lăng gia mà nói thì một người không có năng lực không gian thì cũng giống như phế vật, lúc ở học viện Ma Tang gặp được Lăng Khiếu Vân, Vân Phong không hiểu rõ ý nghĩa của cái biệt danh Lăng điên lắm, nhưng giờ cuối cùng nàng đã hiểu.
Nếu như lần này người trở lại Lăng gia thật sự là hắn, hẳn là chẳng phải tới ôn chuyện gì, mà là muốn cho người Lăng gia hiểu, quyết định vứt bỏ hắn lúc trước là sai lầm đến cỡ nào, đã hình thành trong tim hắn một sự thù hận sâu sắc.
Vân Phong liếc nhìn Khúc Lam Y, trong lòng hai người đã hiểu đại khái, Lăng Gia Hoa không phải là đối thủ Lăng Khiếu Vân, suýt nữa thì bỏ cả mạng, mặc dù thân phận của Lăng Gia Hoa khá cao, nhưng Lăng Thiên Túc lại là một người rất công bằng, vì người tài giỏi mà có thể vứt bỏ cả huyết mạch của mình, chính vì hắn chỉ là một phế vật.
Phụ thân của Lăng Gia Hoa bị ép tự đóng cửa xám hối đến 300 ngày. Trời ơi, hắn thật sự không cam tâm, "Đại ca! Ngài thiên vị súc sinh kia. Ngài lại không hề che chở cho người nhà của mình."
Lăng Thiên Túc nhăn nhó mặt mày, nữ nhân đứng ở kia đã sớm tái xanh mặt mày, chẳng dám hó hé tiếng nào, nàng ta vốn cho là có thể mượn cơ hội này để trừ khử nhãi con kia, ai bảo nó dám đả thương con trai bảo bối của mình. Không ngờ là Lăng Thiên Túc lại giận dữ như vậy, dù sao cũng chỉ là một phế vật đã bị đuổi ra khỏi Lăng gia thôi nhà, ai ngờ Gia chủ lại quyết định như vậy chứ.
Nữ nhân kia biết mở cái này của Lăng gia quả thực có hơi quá đáng, nhưng hai bọn họ do nhất thời nóng lòng muốn bắt súc sinh kia nên mới cả gan quá phận, tự vượt quyền hạn của mình, không ngờ lửa giận của Gia chủ lại lớn như vậy, họa lớn này tránh không khỏi rồi! Chẳng những thân đệ của mình bị tự mình đóng cửa phòng, còn khiến hai vợ chồng họ xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí đến giờ còn chẳng nói được lấy một lời quan tâm tới Gia Hoa.
Đôi mắt nữ nhân ánh lên sự oán hận, nhưng nàng ta vẫn cúi đầu, che giấu toàn bộ mọi cảm xúc, nam nhân bị đưa xuống, Lăng Thiên Túc nhướn mày nhìn nữ nhân, "Trở về mà chăm sóc thật tốt cho Gia Hoa, cần gì thì cứ nói với quản gia, đi đi."
Nàng ta gật đầu, đứng lên buồn giận nhìn Lăng Thiên Túc, nhưng ông ta chẳng thèm để ý, hiện giờ ông ta đang bận tâm chuyện khác, người Lăng gia thấy chuyện đã giải quyết, mọi người nhanh chóng rời đi, dù sao thì lúc Gia chủ nổi giận là lúc ông ta đáng sợ nhất, chẳng ai dám đứng ra khuyên can câu nào.
Người Lăng gia lục tục rời đi, chỉ còn lại mấy người quản gia đứng lại đó, Lăng Thiên Túc xoay người nhìn Vân Phong nãy giờ vẫn luôn đứng một bên im lặng, phiền muộn trong lòng tăng thêm, người ta thường nói chuyện trong nhà thì đóng cửa mà bảo nhau, giờ thì gần như mọi chuyện trong nhà Lăng gia ai cũng biết rồi.
Vân Phong từ từ đi tới, mỉm cười với Lăng Thiên Túc, "Lăng gia chủ không cần quan tâm tới chúng ta, sắp xếp đơn giản một chút là được rồi."
Lăng Thiên Túc lấy tay vuốt mi tâm của mình, "Đại Quản Gia, hãy xếp cho bọn họ một chỗ yên tĩnh, không ai trong Lăng gia được phép quấy rầy, ai không nghe lập tức trục xuất khỏi Lăng gia."
Đại Quản Gia nghe vậy thì sửng sốt, không khỏi nhìn Vân Phong thêm vài lần, nàng cười khúc khích tỏ vẻ vô tội, Đại Quản Gia ngờ vực trong lòng, Gia chủ làm vậy là sao? Còn cô nương này rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng lẽ là có quan hệ với ba Điện Chủ?
"Ngươi yên tâm, chuyện giữa ta và ngươi sẽ không lâu đâu, trong khoản thời gian này hạn chế đi lại trong Lăng gia." Lăng Thiên Túc lườm Vân Phong, nàng cười tươi, "Lăng gia chủ yên tâm, chuyện nhà ngươi ta không có hứng thú."
"Hừ!" Lăng Thiên Túc hừ mạnh, mặt mày giận dữ, quản gia đứng cạnh nghe Vân Phong nói vậy thì toát mồ hôi lạnh, cô nương này nói chuyện thật lớn gan, kỳ lạ hơn là Gia Chủ lại không hề nổi giận.
Lăng Thiên Túc phất mạnh tay áo rời đi, mấy người quản gia thở nhẹ ra, đã là Gia Chủ giao phó thì phải làm việc cẩn thận, Đại Quản Gia tươi cười tiến lên chào đón, "Vị đại nhân này nên gọi là gì đây ạ?"
Vân Phong nhíu mày, đại nhân? "Ta tên là Vân Phong."
"Ha ha ha, nếu Gia Chủ đã nói như vậy, hẳn là vô cùng coi trọng đại nhân, Vân đại nhân, mời cùng ta sang bên này." Đại Quản Gia cười tươi như gió xuân, Vân Phong chỉ im lặng đi theo Đại Quản Gia vào sâu trong trạch viện của Lăng gia.
"Hừ, lớn tới như vậy rồi, mông ngựa vỗ chưa đủ vang sao?" Mặc Trường Ca lầm bầm khinh thường, không ngừng lia mắt đánh giá chung quanh. Đại trạch Lăng gia vô cùng rộng lớn, hơn nữa xây dựng tinh mỹ, phòng ốc rất nhiều, người Lăng gia ở đây không dưới cả trăm, "Lăng gia, chẳng trách đại ca có mấy phần kiêng kỵ với lão đầu kia như vậy." Đúng lúc đó hắn gặp phải mấy cô nương trẻ tuổi, bọn họ thấy Mặc Trường Ca và Khúc Lam Y thì không tự chủ đỏ mặt, tuy Mộc Thương Hải trông lạnh tanh nhưng vẫn rất tuấn tú, ba mỹ nam đi chung với nhau tựa như một vầng sáng.
Đại Quản Gia không ngừng đưa nhóm người Vân Phong vào trong, nàng có thể thấy ông ấy đang cố tìm một chỗ vắng vẻ, tránh được càng nhiều người càng tốt, tuy vậy trên đường thi thoảng vẫn có thể thấy mấy bóng người đi qua, bọn họ thấy có người lạ trong nhà thì nhìn tò mò nhìn lại. Trên đường đưa nhóm Vân Phong đi vào, Đại Quản Gia cũng có thể thấy bọn họ xì xầm to nhỏ với nhau.
Vân Phong thầm quan sát đại trạch Lăng gia, quả thực Lăng gia rất phi phàm, con cái đông đảo, huyết mạch căn cơ vô cùng phong phú, hẳn là nội tình gia tộc cũng phức tạp như vậy. Đi được một lúc thì tới một chỗ khá là u tĩnh, đúng như yêu cầu của Lăng Thiên Túc, đây là một nơi vô cùng vắng vẻ.
"Vân đại nhân, cần gì thì cứ nói với hắn, hắn sẽ lập tức làm cho ngài, chỗ này mặc dù hơi xa một chút, nhưng vô cùng yên tĩnh, sẽ không có ai đến quấy rầy đâu, ngài cứ việc an tâm nghỉ ngơi." Đại Quản Gia vung tay lên, lập tức có một nam nhân trung niên chạy tới đứng lại, Vân Phong gật đầu, không nói gì nhiều tiến vào, Đại Quản Gia thấy nàng đi vào thì không khỏi toát ra thêm một trận mồ hôi hột, nhỏ giọng dặn dò với nam nhân kia, "Vân đại nhân cần gì thì lập tức tới báo cáo cho ta, thông minh linh hoạt một chút."
Nam nhân lập tức gật đầu, lúc này ông ta mới mang những người khác rời đi, giờ tin Vân Phong đến ít nhiều đã truyền ra, người trong Lăng gia đều đến đây tò mò xem thử đó là ai, Đại Quản Gia nghĩ tới đây cảm thấy có chút nhức đầu, người trẻ tuổi trong Lăng gia không phải là ít, mấy cậu ấm cô chiêu này lỡ như mà có ý định đi xem thử cùng lúc thì chẳng phải sẽ là chuyện xấu sao? May mà gia chủ đã có lệnh, kẻ nào tới quấy rầy sẽ trục xuất ra khỏi cửa, nếu không thì bọn họ loạn rồi.
Tuy lời của Lăng Thiên Túc là lệnh, nhưng người trẻ chung quy vẫn còn nhỏ, căn bản là không ngăn nổi sự tò mò trong lòng, nhất là một nơi đặc biệt như Lăng gia, rất hiếm khi nào có khách tới chơi, huống chi là còn vào ở.
Mấy ngày qua Vân Phong rất an nhàn, nàng không để ba ma thú ở ngoài, dù sao địa bàn của Lăng gia rất kín đáo, nhất là đối với một gia tộc khống chế không gian tốt như gia tộc này, nàng chẳng cần phải làm gì nhiều, hơn nữa thả ma thú khế ước ra có rất nhiều nguy hiểm.
Vân Phong mấy ngày qua rảnh rỗi ở trong phòng nghiên cứu chất thuốc, tranh thủ xem cách điều chế của sư tôn, làm thử vài lần. Nhưng không có Nhục Cầu ở bên cạnh, xác suất thất bại là rất cao, cuối cùng nàng chỉ đành cười khổ, nhưng chẳng vì thất bại mà nàng nản lòng, đối với cách chế thuốc truyền thống, nàng luôn một lòng nghiên cứu.
Khúc Lam Y im lặng đứng bên cạnh nàng, Mộc Thương Hải thì đang tu dưỡng, lần trước ở trong không gian cự thú hắn đã hao tổn rất nhiều sức lực và năng lượng, rất cần phải tịnh dưỡng. Kẻ nhàn nhã nhất tất nhiên là Mặc Trường Ca, hắn chẳng phải dính dáng bận tâm đến chuyện gì cả, cả ngày vô cùng buồn chán, chưa tới một ngày đã nằng nặc đòi muốn ra ngoài.
Vân Phong lạnh lùng nhìn Mặc Trường Ca, hắn cười ha hả, "Yên tâm yên tâm, Lăng lão đầu chỉ nói không được quấy nhiễu nàng, chứ đâu có nói không được quấy nhiễu ta... Ta chạy ra ngoài, vất vả lắm mới tới được Lăng gia, không đi xem thử chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao? Có muốn đi chung với ta không?" Mặc Trường Ca đá lông nheo với Vân Phong, nàng lạnh lùng xoay người, "Tùy ngươi, gây ra chuyện gì thì tự mình gánh lấy."
Vẻ mặt của Mặc Trường Ca cứng đờ, sau đó cười lên, "Được được được, chắc chắn sẽ không gây ra phiền phức cho nàng đâu." Nói xong câu đó, hắn đã lắc mình biến mất tăm.
"Hắn tính ra ngoài làm gì vậy?" Khúc Lam Y suy tư nhìn bóng lưng của Mặc Trường Ca, tên nam nhân này hiếu động thật, ở trên địa phận của Lăng gia mà chẳng nghĩ tới hậu quả gì cả, tính cách này thật khó ưa.
"Ai mà biết, chỉ cần đừng mang lại phiền phức cho ta là được rồi." Vân Phong vô tâm nói, Khúc Lam Y lại nhíu mày, không mang lại phiền phức sao? E là khó lắm đây.
Một ngày đã qua mà Mặc Trường Ca vẫn chưa về, Vân Phong chẳng quan tâm là hắn đi đâu, thân là đệ đệ của Thiên Tuyết Điện Chủ chắc chẳng đến nỗi nào, hơn nữa tên kia dễ gì để mình gặp vấn đề chứ, căn bản không cần nàng lo lắng. Nhưng mà, ngày thứ hai trôi qua, ngày thứ ba lại trôi qua, Mặc Trường Ca vẫn chưa trở lại.
Vân Phong không khỏi cau mày, Khúc Lam Y nghiến răng làu bàu, "Không gây ra phiền phức mới là lạ. Tên kia đúng là không khi nào làm chúng ta hết lo lắng."
Thiên Tuyết Điện Chủ cho phép Mặc Trường Ca đồng hành cùng Vân Phong, ít nhiều gì nàng cũng phải ngó ngàng một chút đến hắn, lỡ như hắn ta gặp chuyện gì không may, quan hệ với Thiên Tuyết Điện Chủ sẽ xấu đi, nàng còn có ý muốn Vân gia đầu nhập vào Điện này, Mặc Trường Ca không thể vô cớ gặp chuyện không may được.
"Đúng là phiền phức thật!" Vân Phong thầm nguyền rủa, lập tức đứng dậy đi tìm, có Linh Mẫn Ngọc Bài, việc tìm hắn ta cũng chẳng khó gì mấy. Nàng lấy ngọc bài ra, nhận ra chấm sáng của Mặc Trường Ca đang không ngừng hướng về phía này, hắn trở lại?
"Vân Phong! Xem ta mang về thứ gì này!" Bên ngoài vang lên một âm thanh vui sướng, Mặc Trường Ca đột nhiên từ trên không hạ xuống, đôi mắt sáng rỡ, trên tay thì đang lôi kéo một người.
Mặc Trường Ca vừa đáp xuống thì ném bừa người trong tay xuống đất, hắn ta mềm oặt té xuống đất, đầu cúi gằm xuống, hơi thở vô cùng yếu ớt, y phục trên người rách nát, Vân Phong nheo mắt, "Đây là ai?"
Mặc Trường Ca nhún vai, "Ta cũng không biết, thuận đường nhặt về thôi."
"Nhặt?" Khúc Lam Y nghiến răng tức giận nói, Mặc Trường Ca cười ha hả, "Đúng, nhặt, thì sao?"
"Nếu là ngươi nhặt, thì tự ngươi xử lý đi." Vân Phong vô tâm xoay người muốn đi, Mặc Trường Ca ngáp một cái, đưa tay vuốt cằm của mình, thuận thế đưa chân đá một cái, khiến người kia đang nằm sấp trên mặt đất ngửa người ra, Mặc Trường Ca liếc mắt, cau mày nói, "Thì ra là nhặt về một tên ăn xin, vô nghĩa thật." Rồi đưa tay nhấc tên kia lên, trông dáng vẻ hình như là muốn ném ra ngoài.
Khúc Lam Y đảo mắt qua, đúng lúc nhìn thấy được khuôn mặt của người kia, mặc dù râu ria xồm xoàm khó nhìn rõ được ngũ quan, nhưng vừa nhìn thấy hắn đã sáng mắt lên. "Tiểu Phong Phong, đó là Lăng Khiếu Vân!"
Vân Phong nghe vậy lập tức xoay người lại, thấy Mặc Trường Ca vung tay muốn ném người đi, thân hình lập tức lóe lên chạy tới ngăn lại, đảo mắt nhìn gương mặt râu ria xồm xoàm kia, tất nhiên nàng chẳng xa lạ gì gương mặt này. Đây chẳng phải là tên Lăng Khiếu Vân điên đó sao?
"Sao vậy?" Mặc Trường Ca cười nhìn Vân Phong, "Ta muốn vứt cái cục phiền phức này đi mà."
Vân Phong mím chặt môi, Lăng Khiếu Vân sao lại thành ra như vầy? Hơi thở của hắn yếu ớt khác thường, rõ ràng là bị thương nặng, Mặc Trường Ca nhặt được hắn ở đâu vậy? Tự tiện đi lại trong Lăng gia như vậy mà không bị phát hiện? Vân Phong nâng mắt nhìn lên đôi mắt hoa đào đầy ý cười của Mặc Trường Ca, hắn thật sự là không biết chuyện hay là đang giả vờ thế?
"Để xuống." Vân Phong phun ra hai chữ, Mặc Trường Ca nghi ngờ ậm ừ, "Để xuống? Chẳng phải là nàng nói muốn ta tự mình giải quyết phiền phức sao?"
"Để xuống, ta biết hắn." Vân Phong lười nói lý với Mặc Trường Ca, hắn ta cười rộ lên, "Tiểu Phong Phong biết nam nhân này? Đây là ai vậy?"
Đôi mắt của Vân Phong lạnh lẽo, tay chộp lấy một cái, Mặc Trường Ca phản xạ tránh né sang bên, tay giằng lại Lăng Khiếu Vân đang nằm trên mặt đất, "Dữ dội như vậy?" Mặc Trường Ca đột nhiên tối mặt, dường như có chút phát hỏa, nhưng nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
Vân Phong không thèm để ý tới hắn nữa, lập tức kiểm tra tình huống của Lăng Khiếu Vân. Hơi thở của hắn vô cùng yếu ớt, thương thế trong người rất nặng, Vân Phong lật tay lấy ra một chai chất thuốc, đưa tới bên miệng Lăng Khiếu Vân ép mở ra đổ xuống, Mặc Trường Ca thấy vậy sáng mắt lên, "Chất thuốc trân quý như vậy, vậy mà cũng bỏ ra được sao?"
"Nói nhiều quá, đứng sang một bên đi." Khúc Lam Y đi tới, truyền Quang Nguyên Tố và người của Lăng Khiếu Vân, nương theo chất thuốc Vân Phong vừa rót vào miệng hắn truyền đi khắp cơ thể, Khúc Lam Y cau mày, "Tinh Thần Lực trong cơ thể hắn đã bị khô kiệt, hơn nữa thân thể còn bị trọng thương nhiều chỗ, xem ra là bị người mạnh hơn hắn đánh thành ra như vầy."
Lăng Khiếu Vân nằm trên mặt đất, hơi thở mong manh, đôi mắt nhắm nghiền. Mặc Trường Ca đứng cạnh suy tư nhìn Vân Phong, còn có hành động của nàng và Khúc Lam Y. Tâm tình hiện giờ của Vân Phong khá là phức tạp, nàng và Lăng Khiếu Vân coi như cũng có quen biết, thậm chí nàng còn ghi tên hắn trong Tinh La Xã Đoàn ở Học Viện Ma Tang. Mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng Lăng Khiếu Vân cũng là một nhân vật quan trọng của Tinh La Xã Đoàn.
Vân Phong không thể nào để mặc Lăng Khiếu Vân được, mặc dù giữa hai người chẳng có bao nhiêu giao tình, nhưng nàng chẳng thể thấy chết mà không cứu được, huống chi đó còn là người mà nàng quen biết. Hơn nữa thứ mà hắn ta đang gánh chịu trên lưng cũng tương tự như lúc nàng vừa tới cái thế giới này, thứ mà hắn luôn cất giấu sâu trong lòng rất giống với nàng lúc đó.
Khúc Lam Y có thể nhìn thấu được tâm tình trong đôi mắt của Vân Phong, giữa hắn và nàng đã không cần ngôn ngữ để nói rõ, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu đối phương nghĩ gì, "Mặc dù thương thế rất nặng, nhưng có chất thuốc kết hợp với Quang Nguyên Tố, tính mạng của hắn sẽ không sao đâu."
Vân Phong thở nhẹ một hơi, Mặc Trường Ca nhíu mày không nói gì, Khúc Lam Y nhấc cơ thể của Lăng Khiếu Vân từ dưới đất lên vác lên vai, "Ta đưa hắn tới phòng của ta, trên đường tới đây ngươi có bị người Lăng gia nhìn thấy không?"
Mặc Trường Ca nhìn Khúc Lam Y, "Dĩ nhiên là không."
"Rất tốt, ngươi còn biết khắc phục hậu quả." Khúc Lam Y châm chọc nói, vác Lăng Khiếu Vân vào phòng của mình, Vân Phong đứng dậy đi theo sau, Mặc Trường Ca bắt lấy cổ tay nàng kéo lại, Vân Phong khựng lại xoay đầu nhìn hắn, hắn nói, "Hắn là Lăng Khiếu Vân?"
Vân Phong gật đầu, đáy mắt Mặc Trường Ca ánh lên lửa giận, "Hiện giờ Lăng gia đang tìm tên Lăng Khiếu Vân này, sao nàng lại còn cứu hắn? Chỉ vì nàng biết hắn thôi sao?"
Vân Phong cười lạnh, "Cứu người không cần có lý do, ta muốn cứu thì ta cứu, còn nữa, rắc rối này là của ngươi, không phải của ta."
Vẻ mặt của Mặc Trường Ca cứng đờ, "Vậy ta ném hắn đi nhé! Lăng lão đầu mà nổi giận vẫn rất đáng sợ đấy."
"Tùy ngươi, chờ ta cứu hắn xong đã rồi muốn vứt đâu thì vứt." Vân Phong quăng lại câu đó rồi bỏ vào phòng Khúc Lam Y, Mặc Trường Ca đứng đờ người giữa sân, tay chụp lấy trán của mình, thở dài, "Lăng Khiếu Vân…" Lúc bàn tay rời khỏi trán, trong con ngươi kia chứa rất nhiều hàm ý, "Thậm chí nàng còn biết tới một tên bỏ đi của Lăng gia, hắn cũng chạy tới Đông Đại Lục sao? Ha ha, hay lắm."
Sau đó, chuyện Vân Phong và Khúc Lam Y cứu Lăng Khiếu Vân chẳng ai biết được, khu viện này quả thực là vô cùng u tĩnh, không ai tới quấy rầy, tình cảnh phía Lăng gia thì vô cùng náo loạn, Lăng Khiếu Vân trở về khiến Lăng gia rất bất ngờ, một đứa con rơi quay lại là tính làm gì? Hơn nữa hắn còn ra tay với người Lăng gia, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng được. Lăng Thiên Túc cũng dồn toàn lực đuổi bắt Lăng Khiếu Vân, nhưng hắn đã biến đâu mất rồi? Điều này khiến ông ta vô cùng buồn bực. Cảnh giới cao nhất của Lăng gia đã mở, hắn không thể nào rời khỏi đây được, cho dù có là cường giả tôn giả cũng không thể nào rời đi.
Lăng Thiên Túc chắc chắn Lăng Khiếu Vân vẫn còn ở đây, nhưng vô luận phái ra bao nhiêu người, đào bao nhiêu tấc đất, vẫn chẳng nhìn thấy nổi bóng dáng của Lăng Khiếu Vân đâu. Lăng Thiên Túc ngày càng mất bình tĩnh, người Lăng gia cũng ngày càng nôn nóng, thương thế Lăng Gia Hoa không hiểu sao ngày càng nặng, chuyện này khiến Lăng Thiên Túc rất tức giận, thề phải tìm cho ra Lăng Khiếu Vân. Có lẽ ông ta không ngờ rằng, Lăng Khiếu Vân mà ông ta hạ lệnh đuổi bắt đã được Mặc Trường Ca nhặt cứu về, an trí ở trong Lăng gia, ở nơi mà bọn họ không ngờ tới.
Trong vòng nửa tháng, khí thế bên ngoài của Lăng gia vẫn rất hừng hực, còn thương thế của Lăng Khiếu Vân đã dần tốt hơn, lần này Vân Phong khá hào phóng, ngay cả chất thuốc sinh mệnh cấp đại sư cũng mang cho hắn ta uống, cứu lấy cái mạng nhỏ đang hấp hối của Lăng Khiếu Vân về.
Để giảm bớt áp lực dùng nguyên tố để chữa bệnh của Khúc Lam Y, Vân Phong dùng không ít chất thuốc sinh mệnh để thay thế cho năng lực của Quang Nguyên Tố, vì Nhục Cầu đang ngủ nên nàng chỉ có thể dùng phương pháp chế thuốc truyền thống, tuy số lần thành công không nhiều lắm, nhưng chỉ mấy bình thôi đã có thể giảm bớt rất nhiều công sức của Khúc Lam Y, mà Vân Phong còn có thêm cơ hội gia tăng kinh nghiệm chế thuốc bằng phương pháp truyền thống của mình.
Mặc Trường Ca không hề có ý định giúp tý nào, ngược lại còn thi thoảng ra ngoài chu du, mang tin tức mới nhất của Lăng gia về, Lăng Thiên Túc càng ngày càng nóng giận, còn không khí Lăng gia lúc này thì vô cùng căng thẳng, Mặc Trường Ca thao thao bất tuyệt, nhưng tất cả đều là hắn bí mật quan sát, người Lăng gia dường như không biết rằng họ đang bị người ngoài âm thầm quan sát.
"Bọn họ sớm muộn cũng sẽ nghĩ tới chỗ này." Khúc Lam Y nhìn Lăng Khiếu Vân đang nằm an ổn trên giường, cau mày nói, Vân Phong lại đổ thêm cho hắn một chai dược vào miệng, vỗ vỗ tay đứng lên, "Ừ, tốt nhất hắn nên tỉnh lại trước khi bị phát hiện."
"Sau đó thì sao?" Mặc Trường Ca hỏi, nàng liếc hắn, "Sau đó? Chuyện của hắn thì cứ để hắn tự giải quyết lấy thôi."
Mặc Trường Ca nghe vậy thoáng kinh ngạc, "Ta tưởng là lần này nàng sẽ giúp hắn chứ?"
"Không sai, ta cứu mạng hắn, nhưng không có nghĩa là ta sẽ nhúng tay vào chuyện của hắn."
Ánh mắt của Mặc Trường Ca hơi trầm xuống, "Thì ra là, nàng cũng có chút nguyên tắc."
Vân Phong không nói chuyện với hắn nữa, nhìn Khúc Lam Y, "Hắn còn cần bao lâu nữa mới tỉnh lại?"
Khúc Lam Y thở dài, "Hắn được nàng rót nhiều thứ tốt như vậy, dĩ nhiên là sớm thôi. Tầm nửa tháng nữa là hắn có thể hồi phục hơn nửa."
Vân Phong gật đầu, hiện tại Lăng gia tá hỏa đi tìm đã nửa tháng mà chẳng có kết quả, thời gian mà bọn họ tới đây tìm chẳng xa nữa đâu, người ta thường nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cuối cùng Lăng gia sẽ chú ý tới đại trạch nhà mình, thời gian nửa tháng, là đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.