Sau một hồi suy nghĩ, Ngô Hạo hỏi ý cô ta: “Viện Viện, em xem thử thế này được không. Trong thời gian mẹ anh ở tỉnh thì nhờ em chăm sóc bà ấy. Anh đang lên kế hoạch thành lập một công ty ở Đông Giang, ở đây tối đa sáu, bảy ngày là phải về Đông Giang một chuyến rồi. Chờ mẹ anh xuất viện rồi em vào công ty anh làm luôn, lúc đó gọi Phùng Vân tới đây nữa, hai nhà chúng ta sống gần nhau thì sẽ dễ lo cho nhau hơn”.
“Được đó được đó, nhưng khổ nỗi bằng cấp của em và anh em thấp lắm, có gây ảnh hưởng gì cho anh không? Anh em mới tốt nghiệp cấp hai thôi”.
“Không sao, em qua rồi anh sẽ cho em đi một khóa đào tạo đại lý hải quan, em làm đại lý hải quan của công ty thì anh em có thể tự chạy xe rồi”.
“Thích quá! Anh em làm ở Nam Phương đã bốn, năm năm trời mà vẫn là công nhân dây chuyền sản xuất, bị ăn bớt lương thì không nói, đằng này còn bị vắt kiệt sức, chưa quen được cô nào. Phải rồi, anh họ Hạo, em có nên nói chuyện dì chuyển viện cho thằng ba biết không?”
“Báo với nó một tiếng đi, để nó khỏi phải lo lắng làm ảnh hưởng việc học hành. Mấy ngày nữa anh sẽ về gặp nó sau”.
Ngô Hạo rất có thiện cảm với cậu em trai này, ít nhất còn biết đền đáp công ơn sinh thành bằng cách học y để chữa bệnh cho mẹ.
Ăn tối xong, Phùng Viện Viện về thẳng nhà, Ngô Hạo thì mang về cho mẹ một phần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-o-re/519576/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.