Ngô Hạo hơi dở khóc dở cười, xem ra trước đây mọi người ấn tượng quá sâu sắc về bệnh tự kỷ của hắn nên hai người họ vẫn chưa thể chấp nhận được ngay.
“Mẹ, Viện Viện, hai người không cần phải lo gì cả, cứ nghe con là được rồi”.
Ngô Hạo đặt ba lô trên vai xuống rồi cầm hồ sơ bệnh án ra ngoài.
“Dì, dì có chắc đây là anh họ Hạo không?”
Phùng Viện Viện vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ, người anh họ Hạo trong trí nhớ của cô ta suốt ngày chỉ biết cười khù khờ, nước mũi cứ chảy ngắn chảy dài, chẳng biết nói gì trừ việc gọi mẹ. Còn giờ đây, người anh họ ấy chẳng những dáng đẹp, điển trai mà còn cứu mạng cô ta nữa.
“Đương nhiên là chắc rồi. Viện Viện à, ban nãy dì cũng không dám tin, nhưng nhìn kỹ lại thì mặt mũi ấy là thằng hai nhà dì rồi gì nữa. Sáu năm không gặp, thằng bé này cao ráo, khỏe mạnh hơn hẳn, tốt quá rồi”.
Con người ta luôn sảng khoái khi gặp chuyện vui, dường như bệnh của Phùng Hỉ Mai đã khá hơn trông thấy.
“Dì ơi, thế theo dì thì chuyện anh bảo sẽ chuyển dì lên bệnh viện tỉnh có đáng tin không? Lẽ nào anh ấy ở bên kia rồi phát tài luôn?”
“Dì cũng chẳng biết nữa, cứ mặc nó làm gì thì làm đi, dì thấy nó còn sống là đã mãn nguyện lắm rồi. Chút nữa cháu dẫn nó ra quán cơm ăn một bữa nhé, dì còn hai trăm, con cầm đi”.
“Xem dì nói kìa! Cháu vốn định bụng mời anh ấy một bữa đây, lấy tiền của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-o-re/519575/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.