Các đệ tử trẻ của Ứng ngũ lập tức đứng dậy, tỏ vẻ bất mãn.
“Cái chỗ ngồi này đáng lý phải do sư tổ ngồi, tại sao lại đến phiênhắn? Hắn là cái thứ gì, cả gan lên mặt trên sư tổ của chúng ta?”
Thanh âm vừa hạ, hiện trường xuất hiện một cỗ nghị luận.
Có một số người không biết đến Long Thiên Tuyệt đều rối rít phụ họa, theo bọn hắn xem ra, chỉ có Âu Li cùng Ứng ngũ cấp tông sư mới xứngngồi ở hàng ghế danh dự, về phần những người khác, cho dù là vua của một nước, trưởng lão tam đại Thánh Địa, hoặc là gia chủ thập đại gia tộc,cũng không có tư cách ngồi ở trên hai vị nhân vật tông sư; song trong đó có một bộ phận quen biết Long Thiên Tuyệt cũng một phen phản ứng, thídụ như Dung Thiếu Hoa, thí dụ như Nam Cung Dực, thí dụ như Hách Liên TửPhong, mọi người ai cũng đều mang thần sắc xem kịch vui cả......
Dưới những tiếng nghị luận rối rít, nhưng người trong cuộc lại ngoảnh mặt làm ngơ, dưới ánh mắ chăm chú của mọi người, ôm nữ tử trong ngực,ưu nhã nhập tọa.
Long Thiên Tuyệt vẫn như cũ cẩn thận đem Vân Khê đang rơi vào suy tưđặt tại trên đùi của bản thân, vỗ về mặt của nàng, nhẹ nhàng dựa vàotrước lồng ngực của mình, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, cơ hồ khiến ngườisinh ra ảo giác, thật giống như kẻ bị người khác nghị luận không phải là hắn vậy!
Vân Tiểu Mặc mắt liếc nhìn vẻ mặt thống khổ của mẫu thân trong giấcmộng, chân mày nhỏ nhíu chặt, giơ ngón trỏ hướng về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259977/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.