Ở góc đối diện với đoàn người Long Thiên Thần, chính là năm người của Văn trưởng lão.
Bạch Sở Mục nhìn thấy Long Thiên Thần đám người từ sớm, nhưng chẳngqua là ngại đám người Văn trưởng lão, nên hắn cũng không dám tùy ý quámức. Lúc này vừa vặn nhìn thấy đi cùng với đám người Văn trưởng lão cómấy vị cao nhân đang trò truyện với nhau, nên vội vàng nhân cơ hội chạy về phía đám người Long Thiên Thần chào hỏi.
“Long Thiên Thần, tại sao các ngươi cũng tới Thánh Đảo?”
Long Thiên Thần lạnh lùng liếc nhìn hắn, quay đầu nói: “Mặc kệ ta! Ta không muốn cùng những tên không có nghĩa khí nói chuyện!”
Bạch Sở Mục cố ý giấu giếm việc đại tẩu mất tích, hắnvẫn còn nhớ rõ, nên đâu thể nào dễ dàng bỏ qua chuyện này được?
Bạch Sở Mục ngượng ngùng tỏ vẻ hối lỗi, nội tâm cảm thấy áy náy, vỗvỗ đầu vai hắn nói: “được rồi, đừng hẹp hòi như vậy! Ta nói xin lỗi vớingươi không được sao? Hơn nữa, đại tẩu ngươi bây giờ không phải đã cùngđại ca ngươi đoàn tụ rồi sao?”
Long Thiên Thần vươn tay đẩy mạnh bàn tay của hắn, tăng thêm ngữ điệu nói: “Tiểu tử nhà ngươi thật quá đáng! Biết rõ ta đang tìm đại tẩu,nhưng ngươi lại cố ý giấu diếm, có phải ngươi tính âm thầm đem đại tẩuta cho tam đại Thánh Địa không, sau đó trơ mắt nhìn nàng bị giết chết,làm như vậy để báo thù cho sư huynh ngươi, đúng không?”
“Ta làm sao có thể nghĩ như vậy? Uy, Long Thiên Thần, ngươi nghĩ talà loại người gì? Ta là loại người này sao?” Bạch Sở Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259976/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.