Chương trước
Chương sau
“Phu nhân ngươi có phải rất ghét ta hay không?” Lam Linh Nhi hàm chứa nước mắt, nhẹ nhàng ngẩn đầu, ủy khuất nhìn Vân Khê.
Chân mày Vân Khê khẽ nhướng, thuận miệng nói “ Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Phu nhân ta thích Long đại ca, yêu Long đại ca, ta muốn cùng hắn ởchung một chỗ. Cho dù ta có làm tiểu thiếp của hắn, ta cũng nguyện ý.Phu nhân, ngươi có thể giúp ta không?” Lam Linh Nhi đột nhiên đưa tay,nắm lấy ống tay áo của Vân Khê, đau khổ cầu khẩn.
Chân mày Vân Khê càng nhíu chặt hơn, giữ vững trầm mặc.
“Phu nhân, van ngươi! Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta nguyện ý làmtrâu làm ngựa cho ngươi.” Lam Linh Nhi bụp một tiếng quỳ xuống dưới chân Vân Khê, đùi nàng bị thương mà phải quỳ xuống mặt đất, nhận lấy mộttrận đau nhức, nàng không để ý chút nào, cắn răng ngoan ngoãn nhịn lại.
“Phu nhân, van xin ngươi giúp ta. Ta không thể không có Long đại ca,ta muốn cùng hắn ở chung một chỗ, sanh con dưỡng cái. Chỉ cần có thểcùng hắn ở chung một chỗ, cho ta làm cái gì ta cũng đồng ý.”
Chân mày Vân Khê nhíu thành chữ xuyên (JII),cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt thoáng qua vẻ ghét.
“Linh Nhi tình cảm không thể miễn cưỡng. Ngươi cũng thấy đấy, ThiênThần thích Hách Liên Tử Ngữ, hắn đã chọn lựa, ngươi cũng nên buông xuống mới đúng, chấp nhất một đoạn tình cảm không có kết quả, cuối cùng cũnglà ngươi bị thương.”
“Không, không phải như thế! Long đại ca cũng yêu thích ta, bằng không hắn cũng không tha thứ cho sai lầm ta đã phạm phải. Hắn rất quan tâmta, đối với ta rất tốt. Ta không ngại hắn cưới tiểu thư Hách Liên Tử Ngữ làm vợ, ta cũng không cần danh phận, cho dù làm thiếp, làm nha hoàn tađều đồng ý.”
“Phu nhân, bình thường Long đại ca rất nghe lời ngươi nói, chỉ cầnngươi làm chủ, hắn nhất định sẽ đồng ý. Cầu xin ngươi, phu nhân, xinngươi hãy giúp ta.”
Lam Linh Nhi nắm chặt áo Vân Khê không buông, khiến cho Vân Khê đau đầu cau mày.
Hít thở, hít thở, hít thở sâu.
Vân Khê thiệt không nhịn được nữa!
“Đủ rồi” Thanh âm quát chói tai của Vân Khê hướng về phía nàng, mặtlạnh nói “Đây là chuyện của ngươi và Thiên Thần, ta không có quyền canthiệp, ngươi cứ bám mãi không buông thì phải lường trước đau khổ! Làm nữ nhân, nên có tự ái của nữ nhân, người không thương ngươi, ngươi đaukhổ dây dưa có lợi ích gì? Nếu ngươi có một chút tự ái, nên buông thacho đoạn tình cảm này, đi tìm tình yêu thuộc về mình. Ngươi còn nhớThiên Thần đối tốt với ngươi thì ngươi càng nên buông tay hắn, chúc phúc cho hắn tìm được tình yêu của riêng mình.”
“Không. Ta làm không được. Tại sao muốn ta buông tay tha cho người,mà không phải là Hách Liên Tử Ngữ?” Lam Linh Nhi ngã ngồi trên đất, bêntrong điên cuồng, hét lên “Các ngươi đều xem thường ta, không muốn ta ởchung một chỗ với Long đại ca. Ta sẽ không buông tha, ta sẽ không buôngtha.”
“Cứng đầu.” Vân Khê nghiêng người quay đầu, không thèm để ý tới nàng.
Nữ nhân này nhất định là điên rồi, giờ phút này, các nàng thân đangvùi lấp vào hiểm cảnh, có thể qua ải để đi ra ngoài được hay không cànkhông biết, vậy mà nàng còn có thời gian đau khổ cho nhi nữ thường tình, thật là điên.
“Hô…,”
Lúc này, một trận gió từ bên ngoài truyền tới, cửa ẩn hình biến mấtnay lại hiện ra, có hai người đi theo trận cuồng phong đó, ngã vào trong không gian.
“Gia chủ, cứu ta.”
Giọng nữ nhân cao vút vì bị hù dọa, hóa ra là Hách Liên phu nhân saukhi ngã vào không gian, trức tiếp lọt vào vòng chiến của đám người sắt,bị người sắt bao vây, ngươi một cước hắn một chân, toàn bộ chào hỏi ởtrên người Hách Liên phu nhân. Hách Liên phu nhân mặc dù cũng là ngườitập võ, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, làm sao mà chống đỡ được đôngđảo người sắt công kích?
Hách Liên lão gia chủ cũng không khá hơn chút nào, rơi trúng ngay chỗ đội quân người sắt đang tụ tập, thân thể vừa rơi xuống đã bị người sắtbao vây.
Bên này Vân Khê đang đứng nhìn, phát hiện người mới đến là vợ chồngHách Liên lão gia chủ, nàng không khỏi cười khẽ, cái này có tính là ácgiả ác báo hay không ta? Hai vợ chồng này cũng không phải đèn dầu đãcạn, nên bọn họ bị người sắt vây quanh đánh, cũng hung hăng đánh trả.
“Phu nhân…” Lam Linh Nhi cũng phát hiện ra họ, tiếng khóc dừng lại, ở bên cạnh Vân Khê gọi khẽ.
Vân Khê nhìn nàng suỵt, không muốn làm cho vợ chồng Hách Liên lão gia chủ phát hiện ra sự có mặt của các nàng, tới cướp đoạt một ít diện tích đảo nhỏ chỉ có thể dung nạp được năm người.
Lam Linh Nhi ngây ngốc, lúc này mới hiểu dụng ý của nàng, kéo kéo y phục một chút rồi ánh mắt lâm vào trầm tư.
Vân Khê biết nàng là nội gián của Lam gia, thái độ đối với nàng không còn thân mật như lúc trước, hơn nữa nàng ta còn ngăn cản mình ở cùngLong đại ca. Nếu như Vân Khê tiếp tục bình an vô sự, cho dù các nàngthật vượt qua khảo nghiệm đi ra khỏi địa cung, thì nàng ta vẫn ngăn trởmình ở cùng Long đại ca.
Phàm là người ngăn cản nàng ở cùng Long đại ca, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Hách Liên lão gia chủ có thù oán cùng Vân Khê, nếu có thể mượn ngườiHách Liên gia trừ đi Vân Khê, như vậy nàng cùng Long đại ca sẽ mất đimột tầng cản trở.
Nàng ngước mắt, tròng đen hiện lên u quang mang vẻ sắc bén, đột nhiên cất giọng, hướng lão gia chủ Hách Liên hô “Hách Liên tiền bối, HáchLiên phu nhân, nhanh đến nơi này, nơi này an toàn.”
Vân Khê híp hai mắt lại, đột nhiên nhìn hướng nàng, không biết nàng đến cuối cùng là cố ý hay vô ý.
Lúc này Lam Linh Nhi co cổ lại, giả trang làm vẻ mặt kinh sợ, dạ thưa giải thích “Phu nhân, Hách Liên tiền bối đức cao vọng trọng, hơn nữa võ nghệ cao cường, có thể giúp đỡ chúng ta phá quan.”
Vân Khê nhìn nàng thật kỹ, ánh mắt lạnh lùng, thật giống như có thểxuyên thấu ánh mắt của Lam Linh Nhi, đến thẳng nội tâm của nàng. Đáylòng Lam Linh Nhi khẽ run, đúng lúc một trận đau đớn từ đùi truyền đến,nàng ôm đùi phải, đau đớn than nhẹ.
Hách Liên lão gia chủ bị vây trong đám người sắt, lúc này hai mắtsáng lên, mới vừa rồi hắn chỉ lo cứu người, không để ý những chỗ khác,cứ nghĩ đến tầng này toàn bộ là thiên hạ của người sắt, khi thấy đảo nhỏ liền dắt phu nhân của mình, thi triển khinh công, lướt qua đỉnh đầungười sắt, bay theo hướng của Vân Khê và Lam Linh Nhi.
Vân Khê cắn răng, hướng Lam Linh Nhi trợn mắt một cái, thối lui mộtbước để hai chỗ cho vợ chồng Hách Liên lão gia chủ, nghĩ thầm sao nàngxui xẻo thế, không cùng tầng với Long Thiên Tuyệt…mà lại cùng lũ ngườiđáng ghét ở chung tầng, thật là bức bối! Không biết Long Thiên Tuyệtcùng Tiểu Mặc đến tầng nào rồi, hi vọng tất cả bọn họ đều thuận lợi.
Sau khi vợ chồng Hách Liên gia chủ rơi xuống, chẳng những không cámơn, ngược lại còn hướng nàng hừ lạnh một tiếng, còn đang ghen ghétchuyện nàng châm chọc hắn.
Hách Liên phu nhân trấn định lại, định tâm lại, sau đó ánh mắt chuangoa liếc Vân Khê, trầm giọng nói “Long Thiên Thần đâu? Hắn lừa gạt congái ta đến đâu rồi?”
Nàng cho là cùng nhóm với Long Thiên Thần đến chỗ này, nhưng bây giờlại không thấy người, nên nghĩ Vân Khê dấu hai người họ đi rồi.
“Bọn họ thật lòng yêu nhau, ngươi tình ta nguyện, tại sao nói là lừagạt? Hơn nữa chính các ngươi nuôi nữ nhi mà không quản tốt, đảo ngượclại chất vấn em chồng ta, ta cũng có thể nói, là nữ nhi nhà ngươi câudẫn em chồng ta, các ngươi đã chú em nhà ta giấu đi.”
“Ngươi nói cái gì?” Hách Liên phu nhân tức giận không dứt, hai mắttrợn to nói “Nữ nhân này có biết xấu hổ hay không? Chính là em chồngngươi dụ dỗ nữ nhi nhà ta, ngươi lại còn nói như vậy, nói xấu con gáita.”
Thanh âm Vân Khê cười khẽ “Ta nói sai sao? Em chồng ta anh tuấn tiêusái, phong lưu khoáng đạt, nhiều người thích hắn, nếu không phải nữ nhinhà các người dùng sắc đẹp câu dẫn hắn, hắn làm sao đỗi đãi khác với nữnhi nhà các ngươi.”
Long Thiên Thần đang ở tầng thứ tư tự nhiên sợ run cả người, thật làthấy quỷ rồi, người nào nhắc tới hắn thế? Nếu giờ này hắn mà nghe thấychị dâu của hắn tán dương hắn như thế, cái đuôi của hắn còn không vểnlên tận trời sao.
Lời nói Vân Khê rơi vào tai của Lam Linh Nhi, trong nội tâm nàng liền có một cảm giác thoải mái, không sai, chính là Hách Liên Tử Ngữ câu dẫn Long đại ca, nếu không làm sao Long đại ca lại đối với nàng lưu luyếnsi mê như vậy.
Hách Liên phu nhân nghe vậy, tức đến đỏ mặt, chỉ thẳng vào mặt VânKhê mắng “Ngươi đừng vội tổn hại danh dự nữ nhi của ta! Trong đệ tử thếgia, rất nhiều người muốn cưới nữ nhi của ta, nàng muốn nam tử thế nàođều có, làm sao có thể thích một người võ công tầm thường, vừa rồi LongThiên Thần còn không có thực lực gì. Rõ ràng chính các ngươi sử dụng quỷ kế, lừa gạt con gái nhà ta, cho nên mới làm cho nàng bị lừa gạt.”
“Được rồi, ồn ào lằn nhằn làm cái gì? Câm miệng hết cho ta!” HáchLiên lão gia chủ không nhịn được nữa rồi, thanh âm hướng hai người quátchói tai, uy nghiêm mười phần.
Thanh âm của Hách Liên phu nhân lúc này tiêu tan, không dám khiêukhích uy nghiêm của hắn nữa, Vân Khê thì không, cõi đời này không ai cóthể vênh mặt và sai khiến nàng.
“Hách Liên tiền bối chính xác là cần phải quản lý tốt phu nhân củamình, tránh cho nàng họa từ miệng mà ra, đến lúc đó chết thế nào cũngkhông biết.”
Sắc mặt Hách Liên lão gia chủ liền lạnh lại, quát Vân Khê “Nha đầu,ngươi cũng câm miệng cho ta! Ta hỏi ngươi, ngươi cùng Phong Nhi quan hệthế nào? Tại sao hắn giúp đỡ ngươi khắp nơi?”
Vân Khê cúi đầu nở nụ cười, giữa hai long mày u ám, nhìn như vô ý nói “Ngươi nên hỏi lệnh công tử đi a, ta cũng phải giun trong bụng hắn, talàm sao biết hắn nghĩ gì? Ta cùng lệnh công tử không có lui tới, nhiềulắm cũng chỉ là gặp mặt một hai lần, hắn giúp ta, chắc là vì Hách Liêngia tộc mà suy nghĩ. Ai cũng biết, ta là nữ nhân của Long Thiên Tuyệt,nữ chủ nhân của Lăng Thiên Cung. Hắn giúp ta, cũng chẳng khác nào lấylòng Lăng Thiên Cung, không muốn gia tộc Hách Liên đối địch cùng LăngThiên Cung. Hắn như thế là vì suy nghĩ cho gia tộc Hách Liên, mà ngươilại hoài nghi dụng tâm của nhi tử mình, phụ thân mà nghi hoặc như vậy,thật đúng là buồn cười.”
“Là thế thôi phải không?” Hách Liên lão gia chủ vẫn nghi ngờ như cũ.
“Không tin cũng được, đây là chuyện nhà của các ngươi, liên quan gìđến ta chứ?” Ánh mắt Vân Khê khẽ cụp xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì,lại nói “Đúng rồi, lúc trước các ngươi có từng thấy người khác vượt quan không?”
“Có.” Ánh mắt Hách Liên lão gia chủ nhanh chóng, tựa hồ như nghĩ đếnái gì, kinh ngạc nói “Đúng rồi, Ngọc Nhi cùng Khánh trưởng lão đâu? Hắnvượt quan trước chúng ta, làm sao không có ở đây?”
“Nói như vầy đi, sau khi đi từ tầng hai vào, thì không dừng lại mộtcửa. Bọn họ nhất định đi tới những tầng khác.” Vân Khê sầu lo nói.
“Nói như vậy nơi này chỉ có bốn người chúng ta.” Hách Liên lão giachủ nhìn đảo một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Vân Khê, ánh mắt lóe sáng, đáy lòng Vân Khê sinh ra dự cảm xấu, hắn sẽ không nghĩ hiệntại nàng không có trợ thủ nào mà ra tay hạ sát nàng chứ?
“Hô”
Lại một lần thanh âm gió lốc gào thét, cửa ẩn hình lại xuất hiện.
Lần vượt quan này tổng cộng có ba người, theo thứ tự là Hách Liên Tử Phong, Tam trưởng lão, và Bàn trưởng lão.
Đợi khi Vân Khê thấy rõ người nào, đáy lòng thầm kêu không ổn, nàngthật là xui đến tận cùng, lại là người của gia tộc Hách Liên. Nếu bọn họ liên hợp lại đối phó với nàng, nàng chạy trời không khỏi trời nắng a.
Hách Liên lão gia chủ nhếch nhếch môi, cười lạnh đầy thâm ý, sau đóhướng ba người hô “Đừng dây dưa cùng bọn họ, nhanh đến nơi này, nơi nàyan toàn.”
“Vâng gia chủ!” Tam trưởng lão vui mừng kêu lên, chạy khỏi vòng vâyngười sắt, hướng đảo nhỏ bay tới. Bàn trưởng lão cũng không do dự, đuổitheo sau đó.
Hách Liên Tử Phong liếc đảo nhỏ một cái, chân mày tuấn tú cau lại.
Vân Khê thấy hai người bay đến, mâu quang nàng chợt lóe, trong lòngchợt cảm thấy không ổn. Tiểu đảo này vốn đã chật hẹp nhỏ bé, nhiều nhấtcũng chỉ có thể chứa được năm người, bây giờ bọn nàng đứng bốn ngườicũng đã tỏ ra hết sức chật chội, nếu thêm hai người, vậy tất cần cóngười rời đảo nhỏ.
Bọn họ đều là người của gia tộc Hách Liên, tự nhiên đồng lòng nhất trí, làm sao có thể chứa chấp người ngoài sống chung?
Trong lúc suy tư, nàng cảm giác được có một cỗ trưởng phong tiến tới, nàng nhanh chóng bay ngược lên, đồng thời kịp thời gọi “Huyền dực.”
Huyền long xuất hiện, ngăn cản được một cỗ chưởng phong do Hách Liênlão gia chủ đánh tới, Vân Khê vừa lui, liền vững vàng rơi trên lưnghuyền dực.
“Hèn hạ.” Ánh mắt nàng như điện hung hăng bắn về phía Hách Liên lãogia chủ, hắn ở sau lưng đánh lén nàng. Nếu không phải nàng phản ứngnhanh nhẹn, sợ lúc này đã sớm rơi xuống đầm nước, đi nuôi những con côntrung đen đó rồi.
Thật âm hiểm.
Người như vậy cũng có thể lên làm gia chủ sao? Hay nói, lòng hắn íchkỷ như vậy, làm sao có thể xứng làm gia chủ? Gia tộc như vậy, còn có thể làm cho người ta mong đợi ư?
Vân Khê rất hoài nghi.
“Khê Nhi.” Thân ảnh màu tím như gió chuyển đến bên người nàng, đứngtrên lưng Huyền Dực, Hách Liên Tử phong thấy nàng bình yên vô sự, lúcnày khẩu khí cũng nhẹ nhàng, vừa rồi hắn cũng thấy, mảnh đất nhỏ nhưvậy, không thể nào chứa được sáu người. Lúc này hắn liền nghĩ đến sẽ hạđịch thủ, không do dự chút nào, nên hắn lao tới trước tiên.
“Hách Liên đại ca, ta không sao.” Vân Khê cho hắn một ánh mắt yên tâm.
“Vậy thì tốt.” Hách Liên Tử Phong nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ ôn nhu cùng may mắn.
Một màn này, toàn bộ đều được Hách Liên lão gia chủ cùng Hách Liên phu nhân nhìn thấy, ánh mắt hai người lúc này biến hóa.
“Gia chủ, ngươi thấy được? Đại công tử quả nhiên cấu kết cùng yêu nữ, nếu không phải như thế, quan hệ bọn họ làm sao thân mật vậy?” Hách Liên phu nhân bắt được nhược điểm, liền kích động nói.
Ánh mắt Hách Liên Tử Phong ảm đạm, hiện lên vẻ đau đớn khó có thể che giấu, hắn không trả lời, tiếp tục đứng bên người Vân Khê, giữ vững trầm mặc.
“Cái này còn cần giải thích sao? Nhớ ngày đó mẹ ruột ngươi cũng bởivì không kiềm chế, thay đổi thất thường, thành thân rồi còn đi câu dẫnngười khác, cuối cùng chạy theo nam nhân khác. Mẹ ruột hắn thật là sự sỉ nhục của gia tộc Hách Liên, hắn cũng không khá hơn chút nào, qua lạicùng phụ nữ đã có chồng, câu ba đáp bốn! Cho nên nói, có mẹ thế nào ắtcó con như vậy.” Hách Liên phu nhân mắng rất lâm ly thoải mái.
Sắc mặt lão gia chợt lạnh băng, hướng về Hách Liên phu nhân quát “Câm miệng! Không cho nhắc đến con tiện nhân kia!.”
Cả người Hách Liên Tử Phong chấn động, hai tay nắm lại, quanh thân lạnh lẽo tăng lên.
Vân Khê quay đầu nhìn hắn, bắt gặp đáy mắt hắn dâng lên sóng ngầmđáng sợ, đều có thể cắn nuốt hết thảy. Lại là loại ánh mắt đáng sợ này,nàng rất quen thuộc, chẳng lẽ bỡi vì Hách Liên phu nhân nhắc tới mẹ hắn, cho nên trong lòng hắn cừu hận cùng tức giận lại kéo tới.
Thì ra là vậy, tình cảnh của hắn không chịu được ở gia tộc Hách Liên, nàng đột nhiên có chút đau lòng.
Không trách được, thảo nào tính tình của hắn âm u như thế, không muốn thổ lộ tấm lòng của mình với người khác, thì ra bản thân hắn sống trong hoàn cảnh mù mịt tăm tối, lưng gánh vác nhiều hoài nghi cùng khuấtnhục.
Không tự chủ được, Vân Khê liền nắm lấy tay hắn, muốn dùng tay mìnhsưởi ấm cho hắn. Tay hắn khẽ run, lạnh như băng, mấy sợi gân xanh trêntay đều nhúc nhích.
Vân Khê dùng sức nắm chặt, nắm chặt nắm tay của hắn, cảm giác được tay hắn từ từ thả lỏng, lúc này mới buông ra.
“Ngay cả nữ nhân của mình cũng không quản lý tốt, hẳn là nam nhânkhông có bản lãnh mới đúng. Chẳng qua không biết, nam nhân này mị lựckhông đủ, hay là phương diện khác của hắn không được?” Ánh mắt Vân Khênhìn tà tà về phía bộ vị của Hách Liên lão gia chủ, thần sắc bừng tỉnhđại ngộ nói “Nga, Hách Liên tiền bối sẽ không phải là có bệnh tật gì khó nói chứ?”
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Hách Liên lão gia chủ giận dữ, khuôn mặtgià nua đỏ lên, phi thân bay lên trời, một trận gió mạnh mẽ thoát ra từtay hắn, kích động mà đến.
Vân Khê xoay người quay lại, bay khỏi chỗ.
Huyền Dực vung vẩy đuôi rồng, đụng về hướng Hách Liên lão gia chủ.
Oanh, Oanh!
Người và rồng giao chiến hai hiệp, mỗi một hiệp cũng có thể đem khí lưu chung quanh kích động thành từng cơn sóng.
Trảm Lãng kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm quang như tuyết, ẩn tiếng sấm nổ mạnh.
Vân Khê cầm kiếm, động thân lên, giờ phút này địch mạnh ta yếu, nàng chỉ có thể đoạt được tiên cơ, ra sức chém.
“Yêu nữ, mình ngươi chịu chết đi, đừng có trách lão phu.” Hách Liênlão gia chủ rút đay lưng bên hông ra, ánh sáng kiếm quang lạnh lẽo nhưđóng băng mọi thứ, sát khí bức người.
Thần huyền tam phẩm.
Hách Liên lão gia chủ không phải đèn dầu đã cạn, quả nhiên thực lực đầy đủ.
Chẳng qua chỉ là kiếm khí, đã làm cho Vân Khê cảm thấy áp lực, không thở nổi.
Hừ, lão bất tử! Cùng lắm vận dụng thần khí, tiêu diệt ngươi trước rồi hãy nói.
Đáy mắt Vân Khê sát cơ nảy mầm.
Bên cạnh tiếng gió gào thét, thân ảnh màu tím lại chắn trước ngườinàng, kiếm trong tay Hách Liên Tử Phong lay động, nói với Hách Liên lãogia chủ “Phụ thân, hiện tại thời gian cấp bách, phá quan quan trọng hơn. Không nên vọng động.”
“Nghịch tử, ngươi lại che chở cho yêu nữ này?” Hách Liên lão gia chủkhông muốn thu kiếm lại, ngược lại dơ kiếm đâm tới Hách Liên Tử Phong.
Kiếm trong tay phụ tử chạm nhau, leng keng, ánh lửa văng khắp nơi.
Lúc này tiếng kinh hô từ Hách Liên phu nhân truyền tới “Gia chủ, cứu mạng a.”
Hai cây kiếm vừa mới tiếp xúc, liền lập tức tách ra.
Cúi đầu nhìn lại, trên đảo nhỏ đông nghịt, chẳng biết từ lúc nào vô số côn trùng đen bò đầy.
Mới vừa rồi mọi người chỉ chú ý đánh nhau, lại không chú ý dưới chânvô số côn trùng đen đột nhiên thoát ra, hơn nữa thật nhiều côn trùng đen bò lên chân bọn hắn, chui vào ống quần bọn hắn, đợi bọn hắn phát hiện,côn trùng đen đã tràn lan, xâm chiếm tứ chi cùng da thịt bọn hắn.
Hách Liên lão gia chủ chứng kiến, sắc mặt kinh biến “Rời đi nhanh một chút.”
Vân Khê nhảy nhẹ nhàng, trở lại trên lưng Huyền Dực, cúi đầu nhìntình hình bên dưới, không khỏi cười, trong tiếng cười mang đầy vẻ hả hêđắc ý.
“Ai, ác nhân tự có côn trùng cắn. Cho nên nói, làm người thiện lương một chút mới tốt.”
Hách Liên lão gia chủ quay đầu lại trợn mắt nhìn nàng, hiện tại hắnkhông có thời gian so đo với nàng, đem cánh tay thu lại, rơi xuống trênđảo nhỏ, hắn lại là dụng chưởng lực oanh kích cùng trường kiếm chémxuống, cố gắng chém tận giết tuyệt đám côn trùng đen. Song côn trùnggiống như vô tận, không ngừng chui lên từ khe rãnh, hắn chém giết mộtnhóm, lại có một nhóm mới vọt tới, cuồn cuộn không dứt, không ngừng sinh sôi.
Dung mạo Hách Liên phu nhân thất sắc, trên thực tế đã không có dungmạo, nếp nhăn trên mặt ngày càng rõ ràng, cùng tiếng thét chói tai.
Bi thảm nhất không ai khác hơn Lam Linh Nhi.
Lúc trước đùi nàng đã bị côn trùng đen xâm lấn, trên vết thương cònmáu, hơn nữa côn trùng đen lại đột kích, ngửi thấy mùi máu tươi trên đùi nàng, bọn chúng trở nên hưng phấn. Hơn phân nửa thân nàng đã bị côntrung đen xâm lấn, nàng mới thật sự là dung nhan thất sắc.
“Phu nhân cứu ta” Ánh mắt Lam Linh Nhi cầu khẩn nhìn Vân Khê, vừa dãy dụa gần kề với cái chết, vừa mạnh mẽ hô to.
Lúc này mới nghĩ đến nàng sao? Vừa nãy nàng ta hại mình sao không nghĩ?
Vân Khê từ trên nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc hờ hững.
Người ta trong lòng độc ác, muốn hại nàng, nàng tại sao phải dùng đức báo oán?
Lam Linh Nhi thấy ánh mắt nàng lãnh mạc, lòng nhất thời lạnh lẽo,nàng hối hận, hối hận không nên sinh tà niệm nới nàng ta, bằng không mànói…, nàng ta làm sao khoanh tay đứng nhìn, không để ý đến sống chết của nàng.
“Phu nhân, ta sai rồi, cứu ta đi.” Côn trùng đen từ từ che mất thân thể nàng, cổ nàng, mặt nàng.
Lam Linh Nhi kêu cứu thế nào, Vân Khê cũng hờ hững nhìn Lam Linh Nhi, cùng không có bất kỳ động tác nào, khóe môi sâu sắc cong lên. Nàng chotới bây giờ chẳng phải là người tốt lành gì, người không phạm ta takhông phạm người, nếu người phạm ta, như vậy thật xin lỗi.
“Hách Liên đại ca bây giờ chúng ta nghĩ biện pháp phá quan chứ, thờigian không còn nhiều lắm.” Vân Khê quay đầu, nhìn Hách Liên Tử Phong,nàng không quên đáy mắt hắn chợt lóe lên u quang phức tạp rồi biến mất.
Hắn lặng yên đứng bên người nàng, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nàora tay giúp đỡ, cả người giống như bức tượng điêu khắc, ngoại hình lạnhlùng, như một loại tư thái của thần thánh, mông lung đến không chânthật.
Hách Liên Tử Phong từ từ phục hồi tinh thần, nhìn lại ánh mắt củanàng, màu sắc con ngươi trang nhã nháy mắt chuyển thành ôn nhu, tiếngnói trầm thấp dễ nghe “Tốt, chúng ta cùng nhau phá quan.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.