Ầm ầm” Hòn đá trên cao di chuyển càng ngày càng nhanh, tất cả mọingười ở dưới tìm chỗ thoát, cố gắng giữ thăng bằng cho bản thân.Giết chóc vẫn tiếp tục.
Hiểm cảnh như thế, làm cho lòng người run sợ, có chút lơ là sẽ đi vào chỗ chết.
“Nói, cơ quan ở đâu?” Long Thiên Tuyệt đứng trên không, một tay bắt lấy một hắc y nhân, âm thanh quát chói tai.
Hắc y nhân im lặng không lên tiếng, động tác cứng nhắc, đôi mắt trống rỗng dại ra, không có điểm nhìn cố định. Mặc dù bọn họ bị bắt nhưng vẫn quơ chân quơ tay, động tác cứng nhắc, không có bất kỳ giác quan nào.
“Vô dụng, bọn họ đều là thi khôi, chắc là không biết nói chuyện.” Âmthanh trầm thấp do Hách Liên Từ Phong truyền lời tới, kiếm trong tay hắn rút ra khỏi vỏ, đem theo một mảnh lạnh lẽo.
“Giết, trước hết giết sạch bọn họ rồi nói.”
Cả người hắn như gió, như sấm chớp, thân ảnh màu tím đột nhiên nhảy ra ngoài, thoát khỏi hòn đá, tay nâng kiếm ngoan lệ.
Vân Khê nhìn chằm chằm động tĩnh của hắn, thấy hắn đột nhiên ra tay,trong lòng bóng đen cũng buông lỏng. Có lẽ bọn họ đa nghi rồi, nhưng nếu đây toàn bộ là bẫy, cũng là do hắn điều khiển phía sau, hắn nên thoảimái rút đi mới đúng, trừ phi nơi này có người hoặc chuyện gì đáng chohắn lưu lại.
Không chú ý hắn nữa, Vân Khê ôm tiểu Mặc, không ngừng thoát những hòn đá trên cao đang lăn xuống.
“Mọi người nên đi theo hướng của hắc y nhân thoát đi, không nên loạn” Âm thanh của Long Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259950/quyen-3-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.