“Sao rồi?” Lưu Xuyên Nhất Hùng nôn nóng, Anh Mộc Đại Lang vừa mới uống thuốc, hắn đã vội vã hỏi.
Mọi người nín thở, nhìn sắc mặt Anh Mộc Đại Lang dần dần tốt lên, không khí ngưng đọng đến đỉnh điểm, sau đó tiếng hoan hô đột nhiên vang lên, cả căn phòng nhỏ đều là tiếng hoan hô vui mừng của mọi người.
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được giải dược rồi!”
“Thân nhân của chúng ta được cứu rồi”
“Mau! Mau đem thuốc giải phân tán cho mọi người! Thời gian cấp bách”
“…”
Người Lưu Xuyên gia tộc nhốn nháo, rất nhanh, người Anh Mộc gia cũng ầm ĩ cả lên.
Một đêm khó ngủ, mọi người đều sống trong bầu không khí vui mừng.
Tờ mờ sáng, Vân Tiểu Mặc mang theo Tiểu Bạch lén lút rời khu nhà, chuyện đã giải quyết, hắn lưu lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Một đêm không về, không biết Phương sư huynh kia sẽ phạt hắn thế nào đây?
“Vân Tiểu Mặc”
Ở ngã rẽ phía đầu đường, Tống Tu hai tay ôm ngực, rốt cuộc cũng đến thời điểm hắn mong chờ. Mặt hắn dù tối sầm nhưng cũng chẳng che đi được sự ghen tỵ cùng căm hận trong lòng hắn.
Thằng nhóc này thế nhưng lại tìm ra giải dược, cứu được người nhà hai gia tộc!
“Di? Làm sao ngươi còn chưa cùng những người khác trở về?” Vân Tiểu Mặc một đêm chưa ngủ, ngáp ngáp, trên hai mắt có quầng thâm nhàn nhạt, tinh thần uể oải.
“Ta đang đợi ngươi” Tống Tu trả lời, đáy mắt loé lên tia sáng quỷ dị.
Vân Tiểu Mặc không có phòng bị hắn, khẽ mỉm cười nói: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259915/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.