“Huyên thuyên….huyên thuyên….” Lão bản quỳ rạp xuống đất, sốt ruột giải thích, hắn là một thường dân buôn bán nhỏ, sợ nhất chính là gặp phiền toái, làm sao có thể để đội duy trì trật tự túm bắt đi?
“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu.” Vân Tiểu Mặc hấp hấp cái mũi, đi xung quanh con ngựa gỗ, hết sờ chỗ này lại sờ chỗ kia, vô cùng mới mẻ. Nghĩ thầm hắn nếu có một con ngựa gỗ, vậy sau này mỗi lần ra ngoài sẽ dễ hơn nhiều, tốt nhất có hai con, một con cho hắn, một con cho mẫu thân, còn phụ thân thì bỏ qua, dù sao phụ thân cũng sẽ cưỡi ngựa.
Lão bản vừa xin tha, vừa đánh giá thằng bé, hắn mặc dù nhát gan, nhưng cũng là người khôn khéo, thoáng một cái liền hiểu ra.
“Tiểu đội trưởng, nếu ngươi thực sự thích con ngựa gỗ này, vậy ta giảm cho ngươi năm mươi phần trăm được không, đây đã là chiết khấu lớn nhất của bổn tiệm từ trước tới nay rồi?”
“Năm mươi phần trăm…” Vân Tiểu Mặc bắt đầu lấy tay tính tính một chút, đôi mắt đen đột nhiên loé sáng, ngẩng đầu lên nói “Là còn năm trăm lượng”
Trên trán lão bản chảy xuống một dòng mồ hôi lạnh to đùng, 1 vạn lượng sau khi chiết khấu năm mươi phần trăm, làm sao lại còn năm trăm lượng rồi? năm mươi phần trăm này cũng quá nhiều đi?
Lão bản khoé miệng co rút, thử sửa lời hắn, nói: “Tiểu đội trưởng, ngài tính sai rồi đi? Phải là năm ngàn lượng mới đúng?” Năm trăm lượng thì vốn của hắn cũng không có thu về được, như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1259914/quyen-3-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.