Tần Ly tựa người vào một gốc cây, quan sát động tĩnh xung quanh. Hiện tại bọn họ coi như đã tiến vào sâu trong cánh rừng, cách Xích U tháp đã không xa, tùy thời đều có thể sẽ có huyền linh thú đến công kích bọn họ, nếu không có người quan sát tình huống xung quanh, tình cảnh của bọn họ sẽ rất nguy hiểm. Tần Ly nhìn hướng Xích U tháp, nhớ lại lời người áo đen, trong lòng ẩn ẩn lo lắng. Nam nhân tên Ngự kia thật sự rất nguy hiểm, nàng nhìn mấy người ngồi vây quanh, khẽ nhíu mày. Mười một người sống sót, trừ bỏ Tần Ly ở ngoài, trên người mười người còn lại đều có ngoại thương và ngoại thương khác nhau, bọn họ ngồi vây quanh thành một vòng tự chữa thương. Hiện tại chỗ này cách chiến trường vừa nãy không xa lắm, từ đây vẫn có thể nhìn thấy hỏa diễm đang dần tàn. Mấy người chết ở đó đều chết không toàn thây, chôn ở đó có khả năng sẽ bị huyền linh thú gần đó ăn luôn, bởi vậy Tần Ly đốt lửa thiêu bọn họ. Mùi máu nơi đó thật sự quá nồng, thiêu ngược lại sạch sẽ. Lâm Sùng, Đỗ Quang và Đỗ Lôi rời chiến trường sớm nhất, bởi vậy bị thương nhẹ nhất, không đến hai cái canh giờ, liền mở mắt lần lượt đứng lên. "Ly nhi, đang nghĩ cái gì?" Lâm Sùng từ trên đất đứng lên, bước đến bên Tần Ly. "Không nghĩ cái gì, hiện tại sắc trời không còn sớm, đều nghỉ sớm đi! Nơi này chắc tương đối an toàn, chờ vết thương của mọi người đỡ rồi lên đường tiếp!" Đỗ Quang và Đỗ Lôi gật đầu, rất đồng ý với Tần Ly. Lâm Sùng cũng biết không thể vội vã đi, nếu vết thương chưa khỏi, gặp lại một huyền linh thú giống chiến hùng kia, sợ là bọn họ sẽ toàn quân bị diệt. Trải qua một trận chiến này, linh lực dao động trên người Tần Ly càng mạnh, nàng cảm giác mình sắp đột phá. Dù sao lấy vết thương của mấy người khác, chắc bọn họ sẽ ở lại chỗ này nghỉ ngơi hai ngày, nàng vừa vặn có thể mượn cơ hội này đột phá. Thấy mấy người Đỗ Quang đều ở đây, Tần Ly trực tiếp ngồi dưới tàng cây, sau đó tiến vào trạng thái tu luyện. Thời gian hai ngày nhanh chóng qua đi, Tần Ly cảm giác được linh lực trong cơ thể càng ngày càng đậm, "Oanh" một tiếng, linh lực dao động trong cơ thể dần dần bình ổn xuống. Hiện tại thực lực của nàng đã là huyền linh hoàng tứ giai, nàng hiện tại thực lực càng cao, an toàn lại càng có bảo đảm, cũng không biết lần sau tấn chức phải chờ tới khi nào. Tần Ly vừa mở mắt tinh thì thấy những người khác đều nhìn mình, có điều bọn họ cũng không biết tuổi của Tần Ly, chỉ cho rằng nàng lần này tích tụ rồi bùng nổ. Mấy người chú ý một hồi rồi quay đầu làm chuyện của mình. Vài ngày nay mọi người cùng tiến cùng lùi, thực lực đối phương ra sao mọi người đều có chút hiểu biết. Bọn Vân Sơn tuy không nhìn thấu thực lực của Tần Ly, nhưng thông qua chiến đấu sống chết với chiến hùng, cũng có thể nhìn ra thực lực của nàng không thấp. Lúc nãy dao động tấn chức biểu hiện ra ngoài là hoàng cấp tứ giai, thế bọn họ mới biết thực lực của Tần Ly. Nàng trông cũng không lớn, nhưng với cấp bậc của bọn họ hiện tại đã không thể liên hệ tuổi và vẻ về ngoài. Bạch Diễm tu luyện trong Huyền giới, cảm nhận được Tần Ly thăng cấp, hắn cũng tăng tới hoàng cấp nhị giai. Mà Phượng Tiêu cùng Tần Ly giống nhau, thực lực đều là hoàng cấp tứ giai. Bởi vì cấp bậc Lam U cao hơn Tần Ly, Tần Ly thăng cấp, hắn tăng lên cũng không nhiều. "Tiểu Ly Ly, sinh nhật vui vẻ!" Khuynh Nhan ở trong Huyền giới nói. Tần Ly có thế này mới nhớ tới, thì ra hôm nay là sinh nhật nàng. Thời gian qua thực mau, đảo mắt nàng đã mười bốn tuổi. Vậy khi rời khỏi Xích U tháp, chẳng phải nàng sẽ mười lăm tuổi sao? Nàng ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng bị cây cối che nhìn không thấy ánh trăng, nhưng vẫn có ánh trăng hắt vào. Lam U luôn đứng ở bên ngoài với Tần Ly, nghe được hôm nay là sinh nhật Tần Ly, muốn tổ chức sinh nhật cho nàng. Tuy rằng hiện tại vị trí hoàn cảnh thập phần nguy hiểm, nhưng tâm ý cần biểu đạt thì vẫn phải biểu đạt. Lam U nhìn bốn phía, phát hiện trước mặt có một gốc hoa nhỏ màu đỏ. Hắn đi qua hái đưa đến trước mặt Tần Ly: "Ly, chúc ngươi sinh nhật mười bốn tuổi vui vẻ!" Lâm Sùng ở ngay bên cạnh Tần Ly, nghe được Lam U nói, hỏi: "Ly nhi, hôm nay là sinh nhật muội? Sinh nhật vui vẻ!" Đỗ Quang và Đỗ Lôi cũng đều đi tới, tuy rằng chỉ là một câu chúc phúc, nhưng ở nơi nguy cơ tứ phía này, nghe phá lệ ấm lòng. Vân Sơn không ngờ Tần Ly tuổi nhỏ như vậy, mười bốn tuổi huyền linh hoàng tứ giai? Vừa nãy Tần Ly tấn chức hắn chẳng qua là thoáng chú ý một chút, nhưng hiện tại, hắn không lạnh nhạt nổi. Trách không được tông chủ bảo nàng đi lấy Xích U Tố, nhìn thiên phú, nàng đã nghịch thiên rồi. Nhiều ngày ở chung như vậy, quan hệ mấy người Vân Yến tông với Tần Ly không tệ. Vân Sơn đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Ly mỉm cười nói: "Không ngờ Tần tiểu thư trẻ như vậy, đáng tiếc vị trí hoàn cảnh hiện tại, ha ha, nếu không lễ vật nhất định không thể thiếu được. Chờ chúng ta ra Xích U tháp, nhất định sẽ bổ sung lễ vật." Tần Ly cười lắc đầu nói: "Sinh nhật hàng năm đều qua, cũng chỉ là một ngày thôi." "Không thể nói như vậy, lấy tư chất của Tần tiểu thư, tương lai không chừng sẽ trưởng thành đến mức nào đó. Có thể trải qua sinh nhật với ngươi, cũng là vinh hạnh chúng ta." Vân Sơn cười nói. Mấy người Kim Dung khác Vân Sơn, nhưng bọn họ bị thương, Tần Ly cũng tặng dược cho các nàng, trong lòng mấy người đối với nàng vẫn có hảo cảm. Kim Dung đi đến bên Tần Ly: "Muội tử, không ngờ người còn nhỏ như vậy, thật sự là khiến tỷ tỷ ta ghen tị. Nữ nhân a, có thể trẻ vài năm, nên đối tốt với mình một chút." Mấy người đều tỏ vẻ chúc phúc, trong lúc nhất thời không khí có chút nặng nề thương cảm, bị sinh nhật Tần Ly làm cho thoải mái rất nhiều. Tần Ly cũng không ngờ sinh nhật mười bốn tuổi của mình lại trải qua ở nơi thế này, nhưng rất có ý nghĩa kỷ niệm. Nhưng mà trên thế giới này luôn có người sẽ làm trái lại ngươi, không ai có thể khiến tất cả mọi người thích. Chẳng sợ chỉ là giả vờ, cũng có người sẽ đi làm cái ngoại lệ kia. Hiện tại Thiên Lang cốc chỉ còn một mình Thiên Thành, vốn trong lòng còn có chút lo lắng cùng sợ hãi. Thực lực của hắn chẳng phải mạnh nhất trong Thiên Lang cốc, cũng không biết mình có thể an toàn đến Xích U Tháp hay không. Thấy bọn hắn đều vây quanh Tần Ly, trong lòng không hiểu sao hốt hoảng. Hắn là luyện dược sư, bình thường được người khác chú ý, khi đến Xích U lâm, hắn có thể coi là nhân vật trung tâm của Thiên Lang cốc. Nhưng hiện tại người Thiên Lang cốc đều đã chết, trong đội ngũ lại có một tồn tại nghịch thiên như Tần Ly, lực chú ý của mọi người đều đặt trên người nàng, trong lòng ghen tị và cô tịch bỗng chốc bị kích phát bùng nổ. "Hừ, không phải là sinh nhật sao? Các ngươi cũng không nhìn xem tình thế hiện tại! Chỉ sợ cuối cùng đều có mệnh tiến vào, mất mạng đi ra ngoài!" "Ngậm cái miệng thối của ngươi lại, phải chết cũng là ngươi chết trước! Chúng ta thế nào còn phải được ngươi đồng ý? Ta nhìn ngươi chính là ghen tị! Cùng là luyện dược sư, thực lực của mình không mạnh bằng người ta, luyện dược thuật cũng không đáng tin cậy, tuổi lại không biết lớn bao nhiêu. Chậc chậc, quả nhiên là đều là người nhưng mệnh khác nhau mà!" Kim Dao luôn thấy Thiên Thành không vừa mắt, lúc đó bảo hắn cống hiến chút đan dược, hắn cũng là ma ma chít chít nửa ngày lấy không được, có thể nói nàng đã sớm nhìn hắn không vừa mắt. Thiên Thành phẫn nộ chỉ vào Kim Dao nói: "Bà già xấu xí, ngươi nói cái gì?" "Sao, muốn đánh? Lão nương phụng bồi! Trong lòng đang không thoải mái đây, đã sớm muốn giáo huấn ngươi một chút!" Kim Dao xoa thắt lưng, ánh mắt nhìn Thiên Thành tràn ngập khinh thường. Vân Sơn vội đi qua khuyên nhủ: "Thôi đi, đều nói ít đi một câu. Hiện tại mấy người chúng ta càng ngày càng ít, nếu muốn sống sót cần phải đoàn kết." Kim Dao khinh thường một tiếng, xoay người rời nơi đó. Thiên Thành thấy Kim Dao rời đi, hắn buồn bực ngồi ở trên đất, sắc mặt không dễ nhìn. Tần Ly không nói gì, chỉ liếc Thiên Thành một cái. Nàng dụng ý niệm nói với Lam U: "Vài ngày nay ngươi để ý Thiên Thành này, lỡ may nếu hắn có ý đồ xấu, ngươi lập tức xử lý hắn. Hiện tại trong đội ngũ không thể xuất hiện nhân tố bất an, mọi chuyện đều phải cẩn thận nhất có thể." Lam U gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Hắn lúc nãy nghe Thiên Thành nói những lời này, cũng rất muốn giết hắn. Hôm nay là sinh nhật Ly, hắn cũng dám nguyền rủa, quả thực chính là muốn chết. Nếu không phải thấy hắn còn có chút tác dụng, vừa nãy hắn cũng sẽ thành người đã chết. Sáng sớm hôm sau, đoàn người Tần Ly lại hướng tới Xích U tháp. Càng đi vào sâu, khí âm hàn càng tràn đầy, hơn nữa ánh mặt trời chiếu không đến, toàn bộ cánh rừng đều âm trầm. Tần Ly phát hiện màu sắc cây cối cùng hoa cỏ bên trong đều có chút không bình thường, tuy rằng còn sống, nhưng bề ngoài không chút linh khí. Nàng đi qua hái một mảnh lá cây, phát hiện trên lá cây quanh quẩn một tầng hắc khí nhàn nhạt. Nàng ngẩng đầu nhìn bên trong, huyền linh thú với hoa cỏ này đến cùng là như thế nào? Bên trong đến cùng có cái gì, chẳng lẽ mấy thứ này có liên quan đến nam nhân kia? "Ly nhi, sao thế?" Lâm Sùng thấy Tần Ly cầm lá cây, biểu cảm có chút ngưng trọng, vì thế đi qua hỏi. Tần Ly đưa lá cây tới trước mặt Lâm Sùng, Lâm Sùng cũng thấy hắc khí lưu động phía trên. Lúc này, nam nhân tên Vân Chiến cũng chú ý đến vấn đề trên lá cây, theo bản năng liền vươn tay hái một mảnh lá cây. Hắc khí trên lá cây nhanh chóng quấn trên tay hắn, trong nháy mắt liền chui vào bên trong làn da hắn. "A, cái gì vậy!" Vân Chiến hô to một tiếng, mặt đầy khủng hoảng vứt lá cây trên đất, dùng sức vỗ làn da. Mấy người vội chạy tới vây quanh hắn, phát hiện trên làn da hắn lấp ló hắc khí hiện lên. Tần Ly lập tức tiến lên bắt được hắn, cả cánh tay đều đen. Nàng nhíu mày, đổ ra một viên Thanh linh huyết tinh đan, bỏ vào miệng Vân Chiến. Vân Chiến nhìn tay mình từng chút xảy ra dị biến, sợ tới mức hắn như mất nửa cái mạng. Nhưng sau khi hắn ăn đan dược của Tần Ly, hắc khí dần biến mất. Vân Sơn cùng Kim Dung bị hắc khí chiến hùng đả thương, đã ăn đan dược giải độc, nhưng mấy người còn lại chưa dùng đan dược giải độc. Tần Ly lại lấy ra một viên đan dược đưa đến trước mặt Hạng Tắc, "Ăn nó." Hạng Tắc không ngờ Tần Ly sẽ đem đan dược cho hắn, trong lòng rất cảm kích. Hắn nhìn Tần Ly một cái, nuốt đan dược xuống. Còn lại Vân Đình, Kim Dao cùng Thiên Thành đều là luyện dược sư, trên người bọn họ đều có luyện chế Tránh độc đan. Mấy người đều ăn đan dược mới dám tiếp tục đi, nhưng dù vậy cũng không dám đụng chạm linh tinh những thứ xung quanh. Mấy người Tần Ly tuy rằng đều ăn đan dược tránh độc, nhưng càng đi vào trong, cảm giác không thoải mái trên người càng mạnh. Ước chừng khoảng mười ngày trôi qua, đoàn người Tần Ly rốt cục đi tới chân Xích U tháp. Đoạn đường về sau bọn họ đi rất cẩn thận, nhưng không có lại gặp phải huyền linh thú biến dị. Xích U tháp toàn thân đen tuyền, đỉnh tháp đen ngòm, làm cho lòng người ta e ngại. Mấy người Tần Ly cũng không vội vàng tiến vào, mà đứng ở bên ngoài quan sát. Trong tầng mười của Xích U tháp, hắc khí quanh Ma Nguyên châu càng ngày càng đậm, Ngự luôn đứng ở phía trước nhìn chăm chú vào biến hóa của nó, hôm nay chính là ngày Ma Nguyên châu xuất thế. "Chủ nhân, những người này đã tới chân tháp!" Người áo đen bẩm báo tình huống của đoàn người Tần Ly. Ngự không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Ma Nguyên châu. Chỉ thấy Ma Nguyên châu vừa mới còn thong thả xoay tròn bỗng chốc bắt đầu điên cuồng mà xoay tròn, chấn động toàn bộ Xích U tháp đều "Oanh ầm ầm" vang. Tiếp, nó tựa như có sinh mệnh bay ra bên ngoài. Ngự khóe miệng cong lên, tay chụp về phía Ma Nguyên Châu. Ma khí trong tay hắn còn nồng đậm hơn ma khí Ma Nguyên châu tản ra, Ma Nguyên châu từ chối vài cái liền nằm ở trong tay Ngự. Hắn nhẹ nhàng hé miệng, bỏ Ma Nguyên châu vào trong miệng, sau đó an vị trên mặt đất hấp thu. Mấy người Tần Ly vốn cũng không dám vội vàng tiến vào, thấy Xích U tháp chớp lên, càng thêm không dám tiến lên. Tần Ly biết Ngự ở ngay đỉnh Xích U tháp, xem ra động tĩnh vừa rồi có liên quan đến hắn. Đỉnh tháp, toàn thân Ngự bị hắc khí bao quanh, hơi thở trên người hắn không ngừng sinh ra dao động, nhưng rất nhanh đã bị hắn áp chế xuống. Qua ước chừng bốn năm canh giờ, hắc khí trên người hắn đã thu vào trong cơ thể. Ngự đứng dậy từ trên đất, song chưởng đại khai, ngửa mặt lên trời hét, ma khí trong rừng và ma khí trên người huyền linh thú biến dị điên cuồng bay về Xích U tháp. Tần Ly thấy một đoàn hắc khí nồng đậm bay tới, vội tạo một tầng kết giới trên người mấy người xung quanh. Những người khác đều nghĩ tới mấy ngày trước đây gặp người áo đen, cảm thấy hiện tại động tĩnh nhất định có liên quan với hắn. Bọn họ đều nằm trên mặt, tận lực đè thấp thân mình, chỉ sợ hắc khí sẽ đụng vào trên người mình. Như thế giằng co hai canh giờ, chung quanh mới bình tĩnh lại. Huyền linh thú bị ma khí mà hoá đều dần khôi phục bình thường, hắc khí trên lá cây và cỏ cây cũng đều biến mất, cây cối lại khôi phục sức sống. Vết thương trên người Ngự đã hoàn toàn khỏi, hiện tại hắn phải áp chế thực lực của mình, bằng không sẽ bị thiên địa pháp tắc triệu hồi trở về. Hắn chậm rãi thu tay, mở đôi mắt màu đỏ sậm. "Chúc mừng vết thương của chủ nhân khỏi hẳn, thực lực đại trướng!" Người áo đen một bên nhìn động tác của Ngự, thấy hơi thở dao động trên người hắn, biết thương thế đã hoàn toàn khỏi hẳn. Ánh mắt Ngự bỗng chốc u ám hẳn, ngẩng đầu nhìn một hướng. Sẽ đi trở về sao? Trông lâu như vậy, rốt cục có thể trở về lấy lại mọi thứ thuộc về mình. Người áo đen biết chủ nhân mình chịu khổ mấy ngàn năm, hắn vốn cao quý như vậy, lại bị người nọ đánh thành trọng thương, rơi xuống một nơi thấp kém như vậy. Mấy ngàn năm nay đều là hắn luôn cùng chủ nhân, chủ nhân tịch mịch cùng không cam lòng hắn đều biết. Ngự quay đầu lại nhìn người áo đen, gật đầu nói: "Hắc bào, mấy ngàn năm nay vất vả cho ngươi! Người nợ bản đế, rất nhanh sẽ biến mất khỏi thế giới này, về sau ngươi chính là đại tướng thủ hạ của bản đế." "Có thể đi theo chủ nhân, cùng chủ nhân, đã là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời của hắc bào!" Người áo đen lập tức quỳ một gối, biểu đạt tình cảm kính yêu sùng bái của mình. "Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về!" Ngự và người áo đen đi ra Xích U tháp, liền thấy Tần Ly phía dưới, hắn chân đạp hư không từ trên đỉnh tháp bay xuống, nói với Tần Ly: "Bản đế phải đi, hi vọng không lâu có thể gặp lại ngươi, ngươi cũng đừng làm cho bản đế thất vọng!" Tần Ly cũng không muốn thấy hắn, vì thế không nói gì, nàng ước gì nam nhân này mau biến mất. Ngự thấy Tần Ly tựa hồ không sợ hắn như lần trước, trong lòng không khỏi có chút sung sướng. Hắn phá lệ không có so đo thái độ của Tần Ly, mà xoay người biến mất trong không gian. Người áo đen thấy chủ nhân mình không tức giận, cảm thấy có chút không thể tin nổi. Có điều hắn càng thêm cảm thấy Tần Ly lớn mật, cũng dám dùng loại thái độ này đối chủ nhân. Thấy chủ nhân đã đi, hắn cũng xoay người biến mất trong không gian. Sau khi Ngự đi rồi, mấy người Tần Ly thấy sương mù đen trên Xích U tháp đã biến mất, liền cẩn thận đi đến Xích U Tháp. Đi đến trước tháp, ngưỡng mộ hướng lên trên, tháp thể cao ngất đứng thẳng. Thân tháp ngăm đen, mỗi tầng đều vòng mấy xuyến tiểu linh. Trên cửa tầng thứ nhất viết ba chữ "Xích U tháp", thể chữ mạnh mẽ hữu lực, đại khai đại hợp, đầu bút lông như du long rời bến, người viết chữ chính là một người không câu nệ trần thế, tiêu sái tùy ý. Tần Ly nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát ra "két" một tiếng, cửa nhìn qua đơn giản, hơn nữa rất nặng. Mấy người đi theo Tần Ly tiến vào, sau đó cửa tháp "Phanh" một tiếng tự đóng lại. Trên vách tường tầng một một vòng ngọn đèn, từng cái từng cái thắp sáng. Mấy người Vân Yến tông, Thiên Lang cốc và Kim Xà môn đối với tình huống trong Xích U tháp vẫn tương đối hiểu biết, nhưng đám người Đỗ Lôi đều phát hoảng, mấy người tụ lại cùng một chỗ. "Đừng sợ, không có việc gì. Bên trong có ba mươi cửa, ba mươi cửa chỉ có năm cửa sinh. Sau khi một người lựa chọn, cửa sinh và cửa tử sẽ đổi trình tự, hi vọng mọi người đều có thể bước vào cửa sinh." Vân Sơn thấy đám người Đỗ Quang và Tần Ly không hiểu lắm, bắt đầu giảng giải. Đỗ Lôi không ngờ phương diện này khủng bố như vậy, hỏi Vân Sơn: "Nếu vào cửa tử thì sao? Cửa sinh thì sao?" "Cửa tử?" Vân Sơn biểu cảm trở nên có chút thâm trầm ngưng trọng. "Người chọn cửa tử không thể ra Xích U tháp, cho nên kết quả bên trong có cái gì, ai cũng không biết. Nghe người ra từ cửa sinh nói, trong mười tầng của Xích U tháp, sẽ tùy cơ truyền tống đến một tầng trong đó, sau đó mỗi một tầng có một huyễn thú gác, chỉ cần thông qua thử luyện, là có thể được đến một di tích của tiền nhân, thực lực của mình cũng sẽ tăng lên. Lại vượt qua lên trên, chỉ cần tiến vào bên trong cửa truyền tống là được." "Bên trong huyễn thú cũng không phải huyền linh thú chân chính, nhưng càng khó đối phó hơn huyền linh thú chân chính, thực lực của nó dựa theo thực lực người được khảo nghiệm mà biến ảo. Hi vọng cuối cùng mọi người đều có thể vượt tới tầng mười, bằng không là không ra được Xích U tháp. Hơn nữa thời gian đến lúc Xích U tháp đóng cửa còn có không đến một năm, phải trong thời gian này thành công tới tầng mười. Các vị, chúng ta hẹn gặp ở tầng mười!" Vân Sơn nói xong liền cùng Vân Đình còn có Vân Chiến lựa chọn một cửa tiến vào. Người Vân Yến tông chọn xong, ngay sau đó hai người Kim Xà môn cũng tiến vào, cuối cùng còn lại là Thiên Lang cốc Thiên Thành tiến vào. Bên ngoài chỉ còn lại năm người Tần Ly, Đỗ Lôi, Đỗ Quang, Lâm Sùng và Hạng Tắc. Tần Ly nói với Lâm Sùng: "Huynh một đường cẩn thận, ta ở tầng mười chờ huynh." Lâm Sùng gật đầu nói: "Muội cũng cẩn thận!" Năm người cùng tiến lên trước, đầu tiên là Hạng Tắc chọn một cửa tiến vào, sau đó là hai người Đỗ gia, cuối cùng là Tần Ly cùng Lâm Sùng. Tần Ly tuy có chút lo lắng Lâm Sùng, nhưng dù sao mình không thể luôn cùng hắn, chỉ có thể cầu nguyện hắn có thể vượt qua đến tầng mười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]