"Thực xin lỗi!" Tề Phàm thấy tất cả mọi người đề theo dõi hắn, mặt đỏ bừng, không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì xin lỗi. Tuy miệng nói xin lỗi, nhưng ánh mắt không phục không thoát khỏi mắt Tần Ly. khoé miệng Tần Ly giương lên ý cười, nhìn Nguyệt Diệu Hinh nói: "Thế nào, Hinh nhi tỷ, có muốn tha thứ cho hắn?" Nguyệt Diệu Hinh nghĩ cũng không phải chuyện lớn, không muốn so đo với hắn, vì thế gật đầu. "Tề Phàm đồng học, hình như ngươi không phục? Không quan trọng, tất cả đều là đồng học, nếu tri thức và kỹ thuật cùng trao đổi, có thể giúp mọi người cùng tiến bộ. Ngươi có ý tưởng gì cứ việc nói ra." Tần Ly lạnh nhạt nói. Trong lòng Tề Phàm quả thật không phục, nghĩ nàng chỉ là may mắn biết loại thảo dược này thôi. Nghe Tần Ly nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, vừa mới cảm thấy xấu hổ vì bị nàng nói, tựa hồ bình ổn hơn rất nhiều. "Vị đồng học này nói không sai, vừa rồi là trao đổi tri thức. Ngươi học thức uyên bác như vậy, không biết luyện dược thuật sẽ như thế nào?" "Tần Ly, ngươi cùng Tề Phàm ở trong này triển lãm luyện dược thuật của các ngươi đi!" Trong lòng Liễu Thấm kỳ thực cũng muốn hai người ở đây triển lãm một chút luyện dược thuật, loại phương pháp có thể đạt hiệu quả kích thích cao. Tề Phàm đang có ý này, lập tức đáp ứng. "Được, không biết Tần Ly đồng học có muốn luận bàn một chút?" "Cũng là trao đổi kỹ thuật, ta đương nhiên không cự tuyệt. Để công bằng, để Liễu lão sư ra đề là được rồi." Tần Ly đồng ý nói. Liễu Thấm từ trong tài liệu chuẩn bị lấy ra một bản lục phẩm đan phương. "Đây là đan phương lục phẩm cao cấp đan dược Tăng Phòng đan, dược liệu có đầy đủ, các ngươi ở tại đây luyện chế đi!" Phía dưới đệ tử cảm thấy hôm nay có thể nhìn đã mắt, chủ động đem bàn ra phía sau, để cho hai người đủ không gian, một đám trừng lớn mắt quan sát, đây là một cơ hội học tập tốt. Tề Phàm lấy ra dược đỉnh, là một cái tiểu nguyên đỉnh màu đen, xem ra cũng không tầm thường. Tần Ly cũng từ không gian giới chỉ lấy ra dược đỉnh, dược đỉnh của nàng là tứ phương, mặt trên lưu chuyển một tầng thanh quang nhàn nhạt, vừa thấy cũng không phải vật phàm. Tề Phàm lấy ra đá lấy lửa châm dược đỉnh. Bàn tay Tần Ly vừa lật, một ngọn lửa xuất hiện châm dược đỉnh. Tề Phàm và đệ tử phía dưới chưa từng gặp qua người có thể tạo ra hỏa chủng, nhưng nghe nói qua có luyện dược sư sẽ tìm kiếm một ít thú hỏa và thiên địa dị hỏa để luyện dược. Hôm nay thấy Tần Ly có thể trực tiếp dùng hỏa chủng châm dược đỉnh, có điểm hiếu kỳ. Nhưng Tần Ly cũng không sử dụng huyền hỏa, vẫn là hỏa chủng bình thường. Từ sau khi nàng thu phục huyền hỏa, năng lực khống chế hỏa diễm lại cao thêm một tầng. Hiện tại đối với nàng mà nói, luyện chế lục phẩm cao cấp đan dược không còn khó khăn. Tuy rằng không có luyện chế qua, nhưng nàng vẫn rất tin tưởng. Tề Phàm tuy rằng là lục phẩm cao cấp luyện dược sư, nhưng cũng không phải nhiều lần có thể luyện chế thành công, bởi vậy cũng không dám lớn mật, cẩn thận dùng linh lực bỏ một gốc cây dược liệu vào trong đỉnh, bắt đầu bài trừ tạp chất. Dược đỉnh của hai người đều bắt đầu xuất hiện dược thủy, Tề Phàm thấy tốc độ của Tần Ly nhanh hơn hắn, có điểm nóng vội, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi. Nhưng hắn luôn nói với mình không được hoảng, đây chính là cơ hội tốt để hắn lấy lại mặt mũi, nhất định phải nắm chắc. Rất nhanh, trong phòng truyền ra từng đợt đan hương nồng đậm, đan dược của hai người đều sắp hoàn thành. Tề Phàm đang ngưng đan, rất nhanh có ba viên đan dược màu đỏ sẫm thành hình, hắn biết bản thân thành công, thờ phào nhẹ nhõm, đem đan dược phóng tới bình nhỏ. Lúc này Tần Ly còn ở giai đoạn kết thúc, nhưng thời gian một chén trà nhỏ dược đỉnh của nàng cũng bay ra ba viên đan dược, chẳng qua không phải màu đỏ sẫm, mà là đan dược màu đỏ tinh thuần. Các đệ tử nhìn đan dược màu đỏ đều biết đan dược nàng luyện có độ tinh thuần cao hơn Tề Phàm. Tề Phàm cũng thấy được, vốn bởi vì bản thân luyện chế xong sớm mà vui sướng bỗng chốc tiêu tan. Tần Ly cười cười, đan dược quả nhiên luyện thành. Lấy ra một cái bình nhỏ đưa tới trước mặt Liễu Thấm. Liễu Thấm cầm đan dược hai người luyện chế, nói với đệ tử phía dưới: "Vừa rồi quá trình luyện chế, các đồng học hẳn cũng thấy. Hai người luyện dược thuật rất thành thục, các ngươi hẳn học được không ít đi!" Nói xong, nhìn Tề Phàm nói: "Tần Ly luyện chế đan dược ngươi cũng thấy đấy, ngươi phải nhớ kỹ, luyện dược sư cần tránh có điểm thành tựu đã đắc chí, như vậy chỉ khiến ngươi ở con đường luyện dược trì trệ không tiến." Tề Phàm quả thật trong lòng có chút không thỏa mái, nhưng cũng biết Tần Ly mạnh hơn hắn rất nhiều. Hắn nhấp mím môi, đi đến trước mặt Tần Ly nói: "Hôm nay ta học được rất nhiều điều, cám ơn ngươi, Tần Ly đồng học." "Cảm tạ cái gì, chúng ta là cùng tiến bộ thôi." Tần Ly nét mặt cười tươi như hoa nói tiếp: "Kỳ thực từ trên người ngươi ta cũng học được rất nhiều tri thức, ta nghĩ đối với luyện dược về sau sẽ có trợ giúp rất lớn." Rất nhiều năm sau, Tề Phàm trở thành luyện dược sư được rất nhiều người kính ngưỡng ở Đông đại lục. Nhưng hắn vấn nhớ trận tỷ thí rất nhiều năm trước cùng Tần Ly. Nếu không nhờ có bạch y thanh hoa nữ tử này, hắn nghĩ hắn hôm nay không có thành tựu lớn như vậy. Đương nhiên, đây là chuyện của nhiều năm về sau. Sau khi luyện dược khoá kết thúc, Tần Ly phải đi tìm đám người Hàn Hi Bạch và Vệ Khanh, sau đó mọi người đến khách điếm Vân Lai hội họp với huynh muội Tần Như Phong, cuối cùng ở khu bán đấu giá Phong Vân cùng nhau thương lượng chuyện hợp tác sau này. Mấy người đang khí thế trao đổi nhất trời, đột nhiên có người gõ cửa, Vệ Khanh đi ra ngoài. Một lát sau, sắc mặt hắn ngưng trọng trở lại. Tần Ly thấy sắc mặt hắn không tốt, mở miệng hỏi: "Như thế nào? Vừa rồi tìm huynh có chuyện gì?" "Liễu Hàn Vũ đã chết, vừa phát hiện không lâu! Không có phát hiện người khả nghi, cũng không biết chết như thế nào. Liễu Hàn Vân khả năng sẽ có rắc rối." Vệ Khanh nói. Đương trường mọi người đều cả kinh, không nghĩ tới Liễu Hàn Vũ sẽ chết. Nếu trước đây, chuyện này cùng bọn họ không có quan hệ lớn, nhưng bởi vì quan hệ của Tần Ly, quan hệ của mấy người Vệ Khanh cùng Liễu Hàn Vân có thể nói là không tệ. Bọn họ cũng biết mấy ngày trước Liễu Hàn Vân đánh Liễu Hàn Vũ trọng thương, hiện tại Liễu Hàn Vũ đã chết, Liễu Hàn Vân trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hàn Hi Bạch suy tư một chút, phân tích nói: "Không chỉ có phiền toái, phiền toái còn không nhỏ. Hiện tại không riêng gì chuyện Liễu gia, khả năng sẽ liên lụy đến tứ đại gia tộc. Mẫu thân Liễu Hàn Vũ - Tô Liên, là đại tiểu thư Tô gia, ở Tô gia rất được sủng ái, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta và Vệ Khanh khẳng định không thể khoanh tay đứng nhìn, việc này quả thật phiền toái." "Ta tiến cung đi cầu phụ hoàng, hy vọng ông có thể giúp đỡ Liễu Hàn Vân. Hiện tại bảo hắn trăm ngàn lần không được về Liễu gia, ở trong học viện tốt xấu gì còn có lão tổ tông, tin tưởng Liễu gia và Tô gia cũng không dâm làm xằng làm bậy." Nguyệt Diệu Thần nhíu mày nói. Tần Ly lắc đầu: "Không được, không thể liên lụy đến các huynh, việc này vốn không có quan hệ nhiều đến các huynh. Hiện tại muội trở về học viện, chuyện hợp tác sau này bàn bạc tiếp." Vệ Khanh giữ bả vai Tần Ly, không đồng ý nói: "Hiện tại không phải thời điểm muội cậy mạnh, có chúng ta ở đây mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều." Mấy người cuối cùng chuẩn bị phân công nhau hành động. Tần Ly phụ trách trở về học viện thông báo cho Liễu Hàn Vân. Lúc này, sắc trời dần tối, người đi đường càng ngày càng ít. Tần Ly cảm giác phía sau có người đi theo nàng, nghĩ là Minh Ngũ nên không có để ý tới, đi về phía. Thời điểm nàng đi vào học viện phát giác người đi theo không thấy, xem ra cảm giác vừa rồi không sai. Thời điểm đi đến tiểu viện, Liễu Hàn Vân đã trở lại, đang ngồi trong tiểu viện. Tần Ly tiến lên nói: "Ngươi biết không? Liễu Hàn Vũ đã chết!" Liễu Hàn Vân hơi hơi nhíu mi, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ chết. Ngày đó tuy bản thân đánh hắn không nhẹ, nhưng dựa vào việc Liễu Nguyên thương yêu và bản lĩnh của Liễu gia, không đến mức lấy tính mạng của hắn. Huống chi nếu chết hắn đã sớm chết, làm sao có thể nhiều ngày như vậy mới chết? "Việc này rõ ràng có nội tình, nhưng nghe nói không tìm được người khả nghi. Khi chưa bắt được hung thủ, ngươi sẽ trở thành đối tượng đầu tiên cho bọn họ xả giận. Vệ ca ca bọn họ đã về nhà giải quyết tình huống, mấy ngày nay trăm ngàn lần ngươi đừng ra khỏi học viện. Tốt xấu ngươi cũng là đồ đệ viện trưởng, Liễu gia và Tô gia dù có kiêu ngạo cũng không dám náo đến học viện." Tần Ly ngồi đối diện hắn căn dặn. Liễu Hàn Vân lắc đầu nói: "Một người làm một người chịu, ta không thể liên lụy các ngươi." Tần Ly nổi giận, đứng lên nói: "Cái gì liên lụy hay không liên lụy? Nếu ngươi bị bọn họ bắt, chúng ta còn phải đi cứu ngươi. Hiện tại sự tình nói không chừng sẽ có chuyển biến, ngươi đừng làm ngớ ngẩn! Nếu người còn ôm loại tâm tình này, cũng chỉ khiến chúng ta thêm phiền." Tần Ly sợ Liễu Hàn Vân không nghĩ thông, vì thế quyết định đi tìm Minh Dạ, bảo người ta trước coi chừng hắn. Bên kia, Minh Ngũ đi theo Tần Ly trở lại học viện, liền trở về bên người Minh Dạ phục mệnh. "Điện chủ, hôm nay trên đường về có người theo dõi. Hẳn là hai người, cấp bậc cao hơn ta, tựa hồ là nhằm vào tiểu nha đầu." Minh Ngũ báo cáo cho Minh Dạ. Minh Tam nói tiếp: "Điện chủ, sự tình làm thỏa đáng! Liễu gia Liễu Hàn Vũ đã chết!" "Tốt lắm, đi gọi nữ nhân kia tới, nàng lại thiếu bản thiếu một lần." Minh Dạ khoé môi hơi giơ lên, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Minh Tam cũng cười nói: "Vẫn là điện chủ anh minh!" Tần Ly nghe Minh Dạ tìm mình, vừa vặn cũng có chuyện muốn nói với hắn, vì thế rời tiểu viện của Liễu Hàn Vân. "Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tần Ly vẫn còn đang phiền não chuyện của Liễu Hàn Vân. "Nữ nhân, ta gọi nàng tới muốn cho ngươi xem trò hay. Có người muốn lợi dụng Tô Liễu hai nhà đối phó nàng, nhưng chủ ý này cũng nhắc nhở ta." Tần Ly nào có tâm tư xem diễn, Minh Dạ vừa nói xong nàng liền nói tiếp: "Ngươi biết không? Liễu Hàn Vũ chết rồi! Liễu Hàn Vân hiện giờ đang gặp nguy hiểm, ngươi trước phái thuộc hạ canh chừng hắn, ta sợ hắn ngu ngốc trở về tìm chết." "Nàng yên tâm đi, quả thật có người sắp không hay ho, nhưng không phải Liễu Hàn Vân. Nàng nói hiện tại lúc Tô gia và Liễu gia đang nổi nóng, biết hung thủ là ai, sẽ là ai tương đối không hay ho?" Minh Dạ cười nói. Tần Ly nhíu mày nói: "Nói như vậy, ngươi biết ai giở trò quỷ?" Minh Tam lúc này chen vào nói: "Cái này may có Lôi trưởng lão, điện chủ từ trên người hắn nghĩ đến thái độ Lôi gia, vì thế phái chúng ta nhìn chằm chằm Lôi gia. Nhờ vậy phát hiện, bọn họ muốn thông qua cái chết của Liễu Hàn Vũ để đạt được mục đích. Bọn họ biết ngươi và Liễu Hàn Vân quan hệ tốt, biết hắn xảy ra chuyện, ngươi nhất định không đứng nhìn bàng quan, vừa vặn mượn đao giết ngươi." Tần Ly phượng mâu nhíu lại, đập một quyền trên bàn đá, lạnh lùng thốt: "Lôi gia tính kế giỏi lắm!" "Nội tình Lôi gia quả thật thâm hậu, hiện tại nếu chúng ta chính diện xung đột, không chiếm được ưu thế gì. Nhưng hắn mượn đao giết người, chúng ta cũng có thể! Đi, có muốn xem diễn? Kêu cả Liễu Hàn Vân, xem bọn hắn như thế nào lấy đá đập chân mình." Tần Ly cười khổ, biết bản thân lại thiếu Minh Dạ một lần. Nam nhân này luôn có năng lực giúp nàng, khiến nàng không tự giác thiếu một đống nhân tình, "Minh Dạ, ta lại thiếu ngươi một lần! Đã thiếu ngươi nhiều lần như vậy, biết đến khi nào mới có khả năng trả hết!" Minh Dạ đi đến bên người nàng, tiếu tựa phi tiếu (cười như không cười) nói: "Vậy gả cho bản thiếu, dùng cả đời để trả!" Nói xong, đầu tiên đi ra tiểu viện. Tần Ly hướng về phía bóng lưng hắn trợn trừng mắt, đứng lên đi theo. Đại sảnh Lôi gia Lôi Diệp Đào thấy Lôi Nguyên Bác tiến vào, hỏi: "Thế nào? Sự tình ổn thỏa chứ?" "Ta đến chính là muốn thương lượng với ngươi việc này! Liễu gia truyền đến tin tức, Liễu Hàn Vũ đã chết!" Lôi Nguyên Bác không thấy cao hứng, ngược lại mặt ủ mày chau. Lôi Diệp Đào không hiểu hỏi: "Sự tình không phải thành sao? Sao ngươi còn sầu mi khổ kiểm?" "Aizz, người làm việc đến giờ vẫn còn chưa trở về, ta có điểm lo lắng." Lôi Nguyên Bác thở dài nói. Lôi Diệp Đào có chút lo lắng: "Có cái gì phải lo lắng, đó không phải tâm phúc ngươi tự mình an bài sao? Liễu gia xảy ra chuyện, mấy nhà khác nhất định sẽ phái người đi, ngươi đi với ta chẳng phải sẽ biết?" Thời điểm Lôi Diệp Đào và Lôi Nguyên Bác đến Liễu gia, người Hàn gia, Vệ gia và Tô gia đều đã tới. Trừ bỏ người tứ gia tộc, Tần Ly, Minh Dạ và Liễu Hàn Vân đều có mặt. Liễu gia đã treo đèn trắng, nhưng hai người một đường đi tới vẫn cảm thấy có chút lo lắng, tiến vào đại sảnh Liễu gia thấy có nhiều người như vậy, hơn nữa Liễu Hàn Vân vẫn yên ổn đứng ở đại sảnh càng cảm thấy quái dị. Nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu, vì thế Lôi Diệp Đào đại diện gia chủ, đi đến trước mặt Liễu Nguyên, "Liễu gia chủ, mong nén bị thương! Đối với cái chết của lệnh công tử, Lôi gia vô cùng thương tiếc." Liễu Nguyên xiết chặt nắm tay rồi lại buông ra, trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì: "Lôi gia chủ có tâm!" "Aizz, Liễu gia chủ, nghe nói lệnh công tử là bị người đánh trọng thương. Không biết lệnh công tử chết là do nguyên nhân gì?" Lôi Diệp Đào bắt đầu dẫn đường Liễu Nguyên và Tô Liên nói. Liễu Nguyên hừ lạnh một tiếng nói: "Khuyển tử chết như thế nào, Lôi gia chủ không phải rất rõ ràng sao?" Trong lòng Lôi Diệp Đào và Lôi Nguyên Bác "lộp bộp" một tiếng, Lôi Diệp Đào cả giận nói: "Liễu gia chủ đây là có ý gì? Lệnh công tử chết như thế nào, ta làm sao có thể biết?" Tô gia đến là ca ca Tô Liên, cũng chính là gia chủ đương nhiệm - Tô Bằng. Tô Bằng nói: "Lôi Diệp Đào, ngũ đại gia tộc chúng ta luôn đứng cùng một chiến tuyến, nhưng ngươi hiện tại tính kế Tô gia và Liễu gia là có ý gì?" Lôi Diệp Đào cảm giác được sự tình bị bại lộ, trừng mắt nhìn Lôi Nguyên Bác một cái. Nghĩ: đúng là phế vật, việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, sớm biết như vậy sẽ không dùng hắn. Nhưng hắn ở ngoài mặt vẫn làm bộ như không biết chuyện gì nói: "Tô gia chủ, ngươi nói gì vậy? Ta khi nào tính kế các ngươi?" Tô Liên thiếu kiên nhẫn, chửi ầm lên: "Lôi Diệp Đào, ngươi đừng giả bộ! Ngươi sai thủ hạ mình đến tính kế con ta, muốn giết chết hắn, nếu không bị phát hiện, con ta không phải chết trong tay ngươi sao?" Liễu Nguyên phân phó nói: "Người tới, dẫn người lên cho Liễu gia chủ nhận mặt!" Chỉ chốc lát sau, tâm phúc của Lôi Nguyên Bác cùng nội ứng Liễu gia bị dẫn lên. Liễu Nguyên nói tiếp: "Lôi gia chủ còn gì để nói? Người này nếu không bị người khác sai khiến, tại sao phải đến mưu hại Hàn Vũ?" Mắt thấy Lôi Diệp Đào cùng Lôi Nguyên Bác sắp gặp tai ương. Mấy người Vệ Khanh đều ở trong lòng hô to thoải mái! Bọn họ còn không biết việc này là chuyện gì xảy ra, nhưng biết Liễu Hàn Vân tạm thời an toàn, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm. Không thể không nói Lôi Diệp Đào quả thật cáo già, biết chuyện này không thể gạt được nữa, hắn động thân, vận khởi chiến khí tát Lôi Nguyên Bác một cái. Lôi Nguyên Bác căn bản không đề phòng hắn, bị đánh bay ra bên ngoài. Lôi Nguyên Bác còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, hắn đã tiến tới nhấc cổ áo hắn lên nói: "Ngươi nói, vì sao ngươi phải làm vậy? Ngạo Thanh rõ ràng là nàng gieo gió gặt bão, ngươi làm sao có thể nghĩ ra chủ ý âm độc như vậy?" Mắt thấy Lôi Diệp Đào động sát ý, Minh Dạ tiến lên kéo Lôi Nguyên Bác ra, "Lôi gia chủ, mọi chuyện còn chưa rõ ràng đâu? Ngươi là định giết người diệt khẩu?" Lôi Diệp Đào cả giận nói: "Ngươi đây là có ý gì? Minh thiếu chủ, tuy ngươi thân phận cao quý nhưng cũng không thể ngậm máu phun người!" Tần Ly không ngờ Lôi Diệp Đào ngoan độc như vậy, đem Lôi Nguyên Bác ra làm người chịu tội thay cho hắn. Cố tình người bị dẫn lên là tâm phúc của Lôi Nguyên Bác, hắn thật sự có thể nói hắn hoàn toàn không biết chuyện gì. Tô Bằng và Liễu Nguyên tuy rằng biết sao lại thế này, nhưng cũng không có cách nào đối phó với Lôi Diệp Đào. Nhưng hôm nay thả hắn, sau này Tô Liễu hai nhà và Lôi gia triệt để quyết liệt, tái kiến cũng kẻ thù (gặp lại sẽ là kẻ thù). Lôi Diệp Đào biết mình đã an toàn không còn gì nguy hiểm, vung tay áo nói: "Hừ, hôm nay ta cũng là theo quan hệ ngũ đại gia tộc mà đến an ủi Liễu gia chủ ngươi, không ngờ lại được đãi ngộ như vậy! Xem ra nơi này không hoan nghênh ta, sau này còn gặp lại!" Lôi Diệp Đào đi rồi, Lôi Nguyên Bác cũng bị áp giải xuống. Hắn là xui xẻo nhất, biết bản thân bị Lôi Diệp Đào đâm sau lưng, cũng không thể vạch trần hắn. Người nhà mình còn ở Lôi gia, nếu bản thân vạch trần hắn, chẳng những chứng cớ không đủ, Lôi Diệp Đào trở về nhà người nhà của mình sợ khó giữ được. Liễu Nguyên đi đến trước Minh Dạ, vái một cái nói: "Đa tạ Minh thiếu chủ đại ân, cứu khuyển tử một mạng!" "Không cần cảm tạ ta, ta cứu hắn cũng là có điều kiện. Một mạng đổi một mạng, sau này ngươi không tìm Liễu Hàn Vân phiền toái là tốt rồi." Minh Dạ xua tay nói. Liễu Nguyên nghe vậy có chút do dự, Tô Liên mắc kệ, "Không được, tiểu tạp chủng này đánh con ta trọng thương, chuyện này còn chưa cùng hắn tính đâu!" "Liễu phu nhân, lệnh công tử con chưa có tỉnh đâu, muốn hay không muốn, các ngươi cứ tự xem mà làm." Minh Dạ cười quỷ dị nói. Tần Ly không nghĩ tới, Minh Dạ điều này cũng nghĩ tới, thật đúng là lợi hại. Nếu là mình, sợ sẽ không nghĩ được chu toàn như vậy. Liễu Nguyên cũng không cam tâm thả Liễu Hàn Vân, nhưng vì con, hắn cắn răng nói: "Được, lão phu đáp ứng, từ nay về sau sẽ không tìm hắn phiền toái. Mong Minh công tử ban thuốc!" Bởi vì sợ mấy nhà khác không tin Liễu Hàn Vũ đã chết, càng phòng ngừa Lôi gia biết được tin tức, bởi vậy Minh Dạ đề nghị dùng dược của hắn, trước khiến Liễu Hàn Vũ ngất. Lúc trước Liễu Nguyên lực chú ý cùng thì hận đều ở trên người Lôi gia, bởi vậy không nghĩ nhiều liền đồng ý, không nghĩ tới bây giờ trúng một vố. Lục Nhã làm Liễu nhị phu nhân cũng đi tới đại sảnh. Liễu Hàn Vân vừa đến nàng liền khẩn cấp đi qua. Nàng thủy chung nhìn con, không nói gì. Lúc này nàng mở miệng: "Chậm đã! Liễu Nguyên ngươi trả lại cái đó cho ta, từ nay về sau chúng ta thanh toán xong! Bằng không ngươi đừng mơ tưởng cứu con ngươi!" "Ngươi nói cái gì?" Liễu Nguyên biết nàng chỉ cái gì, nhưng luyến tiếc không muốn giao ra. Lúc này thấy nàng nói điều kiện với hắn, nhất thời khó chịu quát lên. Minh Dạ nói: "Thật ngại quá, Liễu gia chủ. Giải dược ở trên tay nhị phu nhân, bởi vậy điều kiện của bà ấy ngươi nên lo lắng một chút." Liễu Nguyên tức chết nhưng không có biện pháp. Chỉ có thể từ không gian giới chỉ lấy ra một cái hộp, giải trừ lấy máu nhận chủ, đưa tới trong tay Lục Nhã. Lục Nhã kiểm tra một chút, trong lòng vui vẻ. Nhiều năm như vậy, bản thân rốt cuộc cũng có thể rời khỏi nơi này. Nàng đưa giải dược tới trong tay Minh Dạ nói: "Minh công tử, cám ơn ngươi!" Minh Dạ tiếp nhận giải dược, Lục Nhã và Liễu Hàn Vân đi trước theo hắn trở về học viện. Sau khi Minh Dạ đưa giải dược cho Liễu Nguyên, Liễu Nguyên và Tô Liên nhanh chóng đi cứu trị cho Liễu Hàn Vũ. Tình thân trong mắt hai người không phải giả, đáng tiếc Liễu Hàn Vân không có phúc khí này, đời này không chiếm được tình yêu của phụ thân. Tần Ly và Minh Dạ một đường đi ra Liễu gia, Minh Dạ thấy Tần Ly rầu rĩ không vui, hỏi: "Như thế nào? Làm sao lại có biểu cảm này?" "Aizz, vốn cho rằng Tô Liễu hai nhà cùng Lôi gia không chết không ngừng, không ngờ tính hết trên người Lôi Nguyên Bác. Đây là xem diễn mà ngươi nói? Sao ta lại cảm thấy buồn bực?" Tần Ly đá viên đá trên đường nói. Minh Dạ lắc đầu nói: "Nha đầu ngốc, nàng nói nếu Lôi Diệp Đào chết, ai sẽ trở thành đối tương hoài nghi trọng điểm?" Tần Ly dừng cước bộ, quay mặt nhìn Minh Dạ nói: "Ta hiện tại phát hiện, đắc tội ai cũng không thể đắc tội ngươi, thật sự là đáng sợ! Có chuyện gì mà ngươi không tính đến sao?" "Có!"Minh Dạ một đôi tinh mâu nhìn chằm chằm Tần Ly, trong ánh mắt thoáng qua một chút nhu tình. "Là cái gì?" "Lòng nàng, lòng nàng ta nghĩ không ra!" Minh Dạ nói xong, đi về phía trước. Minh Ngũ đi đến bên Tần Ly nói: "Tiểu nha đầu, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ thấy điện chủ đối tốt với nữ nhân nào như vậy. Phải nói, chưa bao giờ nữ nhân khiến điện chủ hao tổn tâm trí. Aizz, ngươi nên quan tâm một chút!" Tần Ly nhìn bóng lưng Minh Dạ, trong lòng có điểm mê mang. Tâm tư Minh Dạ nàng không phải không biết, cũng không dám nghiêm cẩn suy nghĩ. Nam nhân này ở trong lòng nàng quá cường hãn, quá mức hoàn mỹ. Nàng không biết bản thân có thể giao tâm ra không, bởi vì nàng sợ! Minh Dạ quay đầu lại, gọi: "Nữ nhân, nàng còn không mau đi? Không phải là nàng thầm yêu bản thiếu, ở phía sau rình coi ta chứ?" Tần Ly "phốc xuy" một tiếng bật cười, người này đúng thật là, luôn khiến nàng không thể nghiêm túc. Mấy người cùng nhau trở về học viện, cao hứng nhất chính là Liễu Hàn Vân. Hắn hiện tại không chỉ an toàn, cũng triệt để tự do, mẫu thân cũng theo hắn về sống ở học viện, về sau không cần phải về cái nhà kia. Lục Nhã đem cái hộp Liễu Nguyên đưa cho nàng tới trước mặt Liễu Hàn Vân nói: "Vân nhi, cái này vốn là vật của mẫu thân, bị Liễu Nguyên chiếm lâu như vậy, giờ cũng là lúc giao cho con. Cái này là Chân Linh Thời Không, sau khi nhỏ máu nhận chủ, là có thể tiến vào trong tu luyện. Liễu Nguyên sở dĩ có thể nhanh như vậy tấn chức huyền linh tôn, phần lớn là bởi vì nó." Liễu Hàn Vân tiếp nhận cái hộp, vuốt mặt trên đột khởi hoa văn (hoa văn lồi lên trên) cảm thấy rất hiếu kỳ. Mẫu thân làm sao có thể có vật kỳ bảo như vậy? Nàng rốt cuộc có thân phận gì? Hắn muốn mở miệng hỏi nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Minh Dạ trở lại tiểu viện, chỉ đạo Minh Nhất và Minh Tam: "Bắt đầu từ ngày mai, hai người các ngươi đi bảo hộ nữ nhân kia. Không phải nói có người theo dõi nàng sao? Các người nhìn thấy liền giải quyết, không được để nữ nhân kia biết." Sau khi Tần Ly trở lại tiểu viện liền tiến vào Huyền giới tu luyện. Cách ngày thi đấu bài danh chỉ còn mười ngày, nhất định phải nắm chắc thời gian tu luyện. Vốn lo lắng Liễu gia sẽ tìm Liễu Hàn Vân trả thù, hiện tại nàng không lo lắng. Một khi Lôi gia cùng hai nhà kia tranh đấu, bọn họ sẽ an toàn. Ngày thứ hai, mấy người Tần Ly vẫn theo lẽ thường đi lên lớp. Trải qua hôm qua tỷ thí với Tề Phàm, hắn nhìn thấy Tần Ly là cùng nàng thảo luận luyện dược, rất nhanh đã bị Minh Dạ định nghĩa là con ruồi thứ ba. (ý chỉ tình địch: Liễu Hàn Vân, Vệ Khanh, giờ là Tề Phàm) Kỳ thực ở học viện nữ sinh âm thầm ái mộ Minh Dạ cũng không thiếu, nhưng bởi hơi thở lãnh liệt và khí thế cường đại của hắn, nữ sinh không dám chủ động tiếp cận hắn. Kết thúc khoá luyện dược, bên ngoài phòng học một trận xôn xao. Tần Ly cùng mấy người Hàn Hi Bạch đang tán gẫu, nghe được côn xao cũng đi ra ngoài xem. "Đây là như thế nào? Bọn họ đang nghị luận cái gì?" Tần Ly bắt lấy một đệ tử muốn đi xem báo nhiệt hỏi. Đệ tử kia bị bắt có điểm không kiên nhẫn nhưng vẫn nói: "Năm người đứng đầu học viện đi lịch lãm đã trở lại, ngươi không biết? Ai nha, đừng kéo nữa, chậm là không được nhìn thấy!" Đệ tử kia sốt ruột vội vã rời đi. Tần Ly tức giận nói: "Điều này làm sao so với đi nhìn minh tinh còn khoa trương hơn?" Kỳ thực, năm người kia hiện tại ở trong học viện chẳng khác nào minh tinh, chỉ là Tần Ly vừa đến nên không biết. Tần Ly nhìn Hàn Hi Bạch hỏi: "Hàn đại ca, huynh có biết năm người kia là ai không?" Hàn Hi Bạch cười cười nói: "Năm người này hiện tại trong học viện cấp bậc cao nhất, nào có người không biết? Thứ nhất là Lôi gia - Lôi Ngạo Đình, thứ hai là đại ca ta - Hàn Hi Tuấn, thứ ba là đương kim tam công chúa - Nguyệt Diệu Thiến, thứ tư là Tô gia - Tô Hồng, thứ năm là một nam sinh tên Lăng Hạo." "Đi, đi xem! Tuy đợt này không trông cậy có thể ở trong năm người đứng đầu, nhận thức một chút cũng tốt." Tần Ly đề nghị nói. Hàn Hi Bạch đã lâu không gặp ca ca, vì thế mang Tần Ly theo dòng người đi đến. Mấy người đi ra ngoài mới phát hiện căn bản không thể đi vào. Trước mắt tấp nập đều là đầu người, căn bản không nhìn thấy cái gì. Chỉ nghe phía trước không biết ai hô lên: "Mau nhìn, bọn họ đến!" Hàn Hi Bạch vươn tay kéo Tần Ly đang chống đỡ dòng người chật chội, hô: "Quên đi, chúng ta đi trước đi, ca ca trở về nhất định sẽ tìm ta, đến lúc đó cho muội gặp mặt." Tần Ly không nghĩ tới việc gặp mặt này khoa trương như vậy, vì thế gật đầu nói: "Được, chúng ta trở về đi!" Trở lại tiểu viện, Tần Ly đi vào sân đã nhìn thấy Minh Dạ ngồi ở trong viện nàng. Thấy nàng trở về liền hỏi: "Kết thúc khoá học không thấy nàng, nàng đi nơi nào?" "Khụ khụ, nghe nói năm người đứng đầu học viện trở lại, ta muốn đi xem. Ai biết không thể chen vào, nên trở về. Ngươi tìm ta có việc?" "Lôi Diệp Đào đã chết!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]