Nàng là Vương phi chứ có phải chó mèo đâu mà lại đi nghe lời của Đàm Nhi xem bệnh cho Nam Cung Nguyệt chứ.
Thu Nhi cũng nói: “Nương nương, Nguyệt phu nhân này sớm không ngất muộn không ngất, Vương gia vừa đi đến thì lại ngất, thật là trùng hợp.”
“Đừng quan tâm nàng ta, bớt lo chuyện bao đồng thì mới sống lâu được.” Vân Nhược Linh lạnh lùng lên tiếng.
Sở Diệp Hàn đứng cách đó không xa, ánh mắt thâm trầm đang nhìn Vân Nhược Linh, rồi nói với Mạch Lan: “Đi mời đại phu, đi thẳng đến Vũ Nguyệt Các.”
Nói xong, hắn bế Nam Cung Nguyệt đi đến Vũ Nguyệt Các.
Trước khi đi, hắn vẫn quan tâm quan sát ánh mắt của Vân Nhược Linh, hắn cho rằng Vân Nhược Linh sẽ ghen, sẽ không vui.
Hắn muốn giải thích với nàng là hắn chỉ đưa Nam Cung Nguyệt trở về mà thôi.
Nhưng hắn phát hiện Vân Nhược Linh giống như không nhìn thấy bọn họ, nàng vỗ vỗ miệng rồi ngáp mấy cái, khuôn mặt không chút biểu cảm rồi đi vào trong phòng.
Ánh mắt hắn nhất thời lạnh lẽo, hắn ôm lấy Nam Cung Nguyệt rồi quay người rời đi.
"Nương nương, Vương gia tốt với Nguyệt trắc phi như vậy, người có ghen không?" Thu Nhi đi theo sau Vân Nhược Linh, thương xót nhìn lấy nàng.
Vân Nhược Linh vô tư ngáp mấy cái: “Tại sao ta phải ghen? Ta lại chẳng thích hắn.”
Nói thì nói như vậy, nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng Sở Diệp Hàn bế Nam Cung Nguyệt, trong lòng nàng bỗng nhiên lại có chút chua xót.
Cũng chẳng biết là tại sao.
“Nương nương, rõ ràng Vương gia đã nói là sẽ ngủ ở đây, vậy chẳng phải bây giờ ngài ấy sẽ không đến nữa sao?” Tửu Nhi đang bưng một đĩa bánh điểm tâm đi đến với vẻ mặt thất vọng.
Như vậy, nương nương nhà bọn họ vẫn chưa được sủng lại bị thất sủng rồi.
“Hắn không đến chẳng phải là tốt hơn sao? Vừa hay các ngươi có thể nghỉ ngơi, ta cũng có thể đi ngủ. Ta buồn ngủ rồi, đi ngủ đây, ngủ ngon.” Vân Nhược Linh nói xong lập tức đi vào phòng, leo lên giường của mình và tìm tư thế thoải mái để nằm xuống.
“Ngủ ngon...” Mấy nha đầu này sớm đã học được từ ngủ ngon này của nương nương, sau khi nói xong, bọn họ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
...
Vũ Nguyệt Các.
Lúc này, hạ nhân đã đi mời một đại phu họ Hồ về.
Lúc Sở Diệp Hàn đưa Nam Cung Nguyệt trở về Vũ Nguyệt Các, mấy người Đàm Nhi đã đỡ nàng ta sau đó cởi y phục, tắm gội lau người cho nàng ta, cuối cùng mới thay y phục rồi đỡ nàng ta đến giường.
Trong quá trình này, Nam Cung Nguyệt cũng đã từ từ tỉnh lại.
Vừa nhìn thấy nàng ta tỉnh lại, Đàm Nhi đã vui vẻ nói: “Phu nhân, người tỉnh lại là tốt rồi.”
Nam Cung Nguyệt vừa tỉnh lại thì nhìn vào đầu gối của mình trước tiên.
Nàng ta phát hiện đầu gối sưng đỏ, bên trên còn có rất nhiều chấm nhỏ như sao, là do quỳ gối lên phiến đá.
Đầu gối còn rỉ ít máu nhưng nhìn cũng không nghiêm trọng, không đủ để nhận được sự thương cảm của người khác.
Nàng ta nheo mắt lại rồi nói với Đàm Nhi: “Đi tìm cho ta một con dao, loại mỏng ấy.”
Đàm Nhi ngây ra: "Phu nhân, người muốn làm gì?"
“Ngươi đừng quan tâm, ta bảo ngươi đi thì cứ đi, đừng phí lời.” Nam Cung Nguyệt giận đến nheo mắt lại.
Đàm Nhi bất lực, chỉ đành bước vào trong phòng tìm một con dao ngắn nhỏ.
Đây là vũ khí mà Nguyệt trắc phi thích giấu trong người, vào hôm tân hôn của Nguyệt trắc phi, nàng ta đã cắt cổ tay của Vương phi.
Nhưng lúc đó Vương phi không hề lên tiếng nên người khác cũng không hay biết gì về chuyện này.
Sau khi Nam Cung Nguyệt nhìn thấy con dao đó, nàng ta căn dặn: “Đàm Nhi, đỡ chân của ta, đừng cử động.”
"Phu nhân, người muốn làm gì?" Trong lòng Đàm Nhi run rẩy, không tự chủ đỡ lấy chân của Nam Cung Nguyệt, nàng ta rất sợ phu nhân làm gì dại dột.
Để có được Vương gia mà phu nhân đối xử thật tàn nhẫn với bản thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]