Hắn lạnh lùng bước ra khỏi tẩm điện, dáng người thon dài, lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi môi gợi cảm.
Khí chất này, rất giống như một vị công tử khôi ngô tuấn tú thời kỳ Ngụy Tấn, lại giống như trích tiên từ trên trời rơi xuống, cũng lại như tài tử Giang Nam trong bụng chứa đầy thi thơ. Nhân vật vàng ngọc như vậy, người bình thường khó có thể liên tưởng hắn với chiến thần khát máu, oai phong lẫm liệt trên chiến trường.
“Vương gia, người muốn đi đâu?” Mạch Lan nhìn thấy Sở Diệp Hàn bước ra, nhìn hắn với vẻ lo lắng.
Không phải là Vương gia muốn đi ra ngoài tha thứ cho Nam Cung Nguyệt đấy chứ?
Thúy nhi làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, chắc chắn là không thể không liên quan đến Nam Cung Nguyệt.
Nàng ta mới quỳ một chút, Vương gia sẽ không đau lòng mà bỏ qua cho nàng ta chứ?
Như vậy không phải là Vương phi đã chịu tội vô ích rồi sao?
“Đi sát vách thăm Vương phi.” Sở Diệp Hàn lạnh giọng nói.
Nói xong, hắn phất tay, bước ra ngoài.
Mạch Lan vừa nghe vậy liền yên tâm.
Sau khi Sở Diệp Hàn bước ra bên ngoài, nhìn thấy Nam Cung Nguyệt vẫn đang quỳ trong gió lạnh, nhu nhược, yếu đuối, bộ dạng như sắp không chịu được nữa, sắc mặt hắn liền lạnh xuống, không quan tâm đến nàng ta, nhấc chân đi về phía Phi Nguyệt Các ở bên cạnh.
“Vương gia...” Nam Cung Nguyệt nhìn thấy Sở Diệp Hàn bước ra, nước mắt rơi lã chã: “Có phải chàng thật sự giận ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628467/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.