Phiến đá không bằng phẳng, trên đó có những đường vân gồ ghề khiến cho đầu gối của nàng ta bị đau.
Nhưng mà, nàng ta không sợ, thẳng tắp quỳ xuống, buồn bã nói: “Vương gia, ta biết sai rồi, xin chàng tha thứ cho ta, ngày nào mà chàng còn chưa tha thứ cho ta thì ta sẽ không đứng lên.”
Cho dù phải quỳ đến khi Thiên hoang địa lão thì nàng ta cũng phải quỳ.
Mạch Liên và Mạch Lan nhìn thấy nàng ta như vậy, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng.
Mạch Lan phớt lờ nàng ta, nhưng Mạch Liên đã đi vào bẩm báo việc này với Vương gia rồi.
Khi Sở Diệp Hàn nghe Mạch Liên bẩm báo, hắn không đi ra đỡ Nam Cung Nguyệt dậy mà giọng nói trầm xuống, ánh mắt có vẻ như không mấy quan tâm và nói: “Nàng thích quỳ thì để cho nàng quỳ đi.”
Vân Nhược Linh cũng xem xong vở kịch của nàng ta, nàng cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Nữ nhân này đối thật sự quá tàn nhẫn với chính mình, trên phiến đá kia có rất nhiều đường vân gồ ghề, chỉ nhìn thôi đã thấy hoảng rồi mà nàng ta còn thẳng tắp quỳ xuống.
Nữ nhân này có được loại tàn nhẫn này, sử dụng nó vào việc khác thì có gì mà không làm được chứ?
Tại sao lại phải đòi sống đòi chết chỉ vì một người nam nhân.
Nàng mới không tự nguyện quỳ vì một người nam nhân như vậy.
Chỉ là, Nam Cung Nguyệt đúng là đáng đời.
Khi Nam Cung Nguyệt quỳ, Vân Nhược Linh quyết định quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628465/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.