Trên gương mặt bà ta có rất nhiều dấu móng tay, mặt mày vừa bẩn thỉu vừa xấu xí, làm người khác không dám nhìn thẳng.
Bà ta vừa chạy vào, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Diệp Hàn, dập đầu bình bịch khóc kể: “Vương gia, không thấy tôn tử của lão nô đâu nữa, xin người hãy mau phái người giúp lão nô đi tìm hắn. Tiểu Thuyên Tử mới có mười tuổi mà thôi, nếu hắn xảy ra chuyện gì, làm sao lão nô ăn nói với phụ mẫu của hắn đây.”
Trước kia nhi tử của Vương bà tử đã bị quân địch giết chết lúc đi tòng quân, sau đó nhi tức của bà ta cũng chết vì bị bệnh lao, để lại một mình Tiểu Thuyên Tử cho bà ta.
Tiểu Thuyên Tử chỉ mới năm tuổi mà phụ mẫu của hắn đã chết, lúc ấy Sở Diệp Hàn vô cùng đồng tình với Vương bà tử, vì vậy đã cho phép bà ta nuôi dưỡng Tiểu Thuyên Tử ở trong vương phủ, ăn ở cùng một chỗ với bà ta.
Bây giờ Tiểu Thuyên Tử đã trưởng thành, cũng trở thành nô bộc trong vương phủ. Hắn làm chân chạy vặt cho quản gia cùng với mấy công việc nhỏ nhặt như canh cổng, quét dọn và cho cá ăn.
Tiểu Thuyên Tử là mạng của Vương bà tử, hắn cũng có quan hệ rất tốt với đám nha hoàn. Hôm nay không thấy hắn đâu, mọi người đều rất lo lắng.
Sở Diệp Hàn nhìn Vương bà tử hỏi: “Hắn biến mất lúc nào? Vì sao lại biến mất?”
“Hồi Vương gia, lúc hắn đang giúp lão nô quét dọn thì biến mất. Sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/2628397/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.