"Lúc này, Trung Dũng Công đã mời rất nhiều thái y cho thế tử và rất nhiều danh y trong dân gian, nhưng tất cả đều bó tay trước căn bệnh của thế tử, cho dù là thái y của triều đình cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh, thế tử vẫn như trước đều không đoái hoài đến cơm nước. Cuối cùng, Trung Dũng Công không biết phải làm sao, ông ta phải ra một thông báo, tặng vô số vàng bạc, tìm kiếm các danh y tài giỏi trên khắp thiên hạ, kết quả là đến một danh y cũng không tìm thấy, còn bị lừa mất rất nhiều tiền."
"Trung Dũng Công lo nếu cứ tiếp tục như thế này, thế tử sẽ không xong mất, ông ta nghe nói vương phi có y thuật cao minh, người không chỉ nối lại cánh tay bị đứt của Thẩm phó tướng, mà còn chữa khỏi bệnh cho thái hậu và vương gia, vì vậy ông ta đã phái hạ nhân đến vương phủ mời nương nương, muốn nương nương đến xem bệnh cho thế tử. Nhưng nương nương cũng biết, vương gia luôn bất hoà với Trung Dũng Công, e là vương gia sẽ không đồng ý để nương nương qua đó xem bệnh cho thế tử đâu."
Nghe đến đây, Vân Nhược Linh đại khái đã hiểu ra.
Nói cách khác, bệnh này của Tô Thất Thiếu, chắc là có liên quan đến nàng đúng chứ?
Bệnh tương tư, so với bệnh trầm cảm ở hiện đại cũng có chút giống nhau, nhưng không phải là cùng một loại bệnh.
Nếu bệnh trở nên trầm trọng, tương tư thành bệnh, không có cách nào cứu chữa, không có cách giải tỏa lo âu, cũng có thể sẽ dẫn đến chết người.
"Nếu Trung Dũng Công cũng biết, ông ta và vương gia xưa nay luôn bất hoà, tại sao còn phái người đến mời ta, ông ta không sợ chúng ta sẽ không cho ông ta vào nhà sao?" Vân Nhược Linh nói.
Quản gia đáp: "Lão nô đoán, Trung Dũng Công vì muốn cứu con, nên không còn cách nào khác, đành phải đánh liều, ông ta chỉ có thể táo tợn, tử mã quyền đương hoạt mã y, cho dù chỉ còn một tia hy vọng sống, cũng phải nắm thật chặt. Vương phi, lão nô phải trả lời tên hạ nhân kia thế nào, nương nương có đi không? Lão nô sẽ đáp lại hắn ta một tiếng."
"Đi chứ, phật đã dạy cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, Thu nhi, đem hòm thuốc lại đây cho ta." Vài ngày trước, Vân Nhược Linh đã bảo Thu nhi mua cho nàng một hòm thuốc.
Cái hòm thuốc này, lúc nàng rời khỏi cung đi xem bệnh sẽ tiện hơn rất nhiều.
Theo tính cách của nguyên chủ, trước đây nàng bị Tô Thường Tiếu ức hiếp thê thảm như vậy, nàng nhất định sẽ không cứu hắn ta.
Nhưng nàng là thầy thuốc, lương y như từ mẫu, làm sao nàng có thể thấy chết mà không cứu chứ, hơn nữa nàng cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Nói sao thì Tô Thường Tiếu bị như vậy cũng là vì nàng.
Nên nàng quyết định phải qua đó.
"Người đi thật sao? Vương phi, vậy phải nói với vương gia sao đây ạ?" Quản gia có chút sợ hãi, dù sao ở vương phủ, vương gia cũng là người có quyền nhất.
Vương gia chưa đồng ý, vương phi đã đi cứu con của kẻ thù không đội trời chung với hắn, nếu vương gia biết được, hắn sẽ rất tức giận.
"Không cần ngài ấy lo, ông không nói với ngài ấy, không phải được rồi sao? Dù sao thì, ta không chắc có thể chữa khỏi bệnh cho Tô Thất Thiếu, ta chỉ qua đó xem bệnh sau đó mới có thể nói tiếp."
.....
Sau khi Vân Nhược Linh cùng Thu nhi chuẩn bị đầy đủ, bọn họ lập tức đi cùng hạ nhân của Tô phủ, lên xe ngựa đến Tô phủ.
Đến Tô phủ, nàng lấy tấm khăn che mặt đã chuẩn bị trước ra đeo lên.
Nàng không thể để Tô Thất Thiếu nhận ra mình, ngộ nhỡ Tô Thất Thiếu trách nàng chuyện lần trước đá hắn ta xuống hồ, hoặc có thể sẽ quấy rầy nàng thì nàng phải làm sao. Vừa đến trước cửa Tô phủ, Vân Nhược Linh đã nhận ra, quả thật Trung Dũng Công là tham quan bậc nhất của triều đại đương thời, phủ đệ của Trung Dũng Công thật độc đoán xa hoa, khí phách tráng lệ, vô cùng đồ sộ, thực sự có thể sánh ngang với hoàng cung.
Sau khi vào Tô phủ, đến đại viện, sân vườn rất rộng lớn, lầu các lộng lẫy, bảo tháp cao chót vót, cầu vòm xây bằng đá cẩm thạch trắng, hòn non bộ tuyệt đẹp, từng đường sơn đỏ đẹp đẽ quý giá trên cổng chính, từng khu vực đều giống kiểu vườn Trung Quốc, tất cả đều lộ rõ sự sang trọng và uy nghiêm của Tô phủ.
Chờ một lúc thì có người đến dẫn Vân Nhược Linh và Thu nhi vào phòng của Tô Thất Thiếu, Vân Nhược Linh vừa ngước lên đã thấy Trung Dũng Công Tô Minh đang đi về phía mình: "Ly vương phi, người đến rồi, bổn quan không thể nghênh đón từ xa được, Ly Vương đang bị thương nặng, bổn quan không muốn đến làm phiền người, nhưng bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, bổn quan đã tìm rất nhiều danh y, tiếc là tất cả bọn họ đều không thể trị khỏi, ta lo nếu cứ để vậy, e là nó sẽ không giữ được tính mạng, nên ta mới kêu hạ nhân đến vương phủ mời ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]