Sau khi cả ba người Vân Nhược Linh nghe Phong Khánh Dương bày kế thì đều ngưỡng mộ không thôi.
Vẻ mặt của Mạch Liên đầy thán phục: “Tiên sinh vô cùng túc trí đa mưu, quả thực là anh tài cái thế, cách mà ngài nghĩ ra không những nhìn xa trông rộng mà còn xuất sắc hơn người.
Mạch Lan cũng tấm tắc khen: “Tiên sinh thực sự là người kỳ tài xuất chúng có một không hai trên đời này, ngài quả là học sâu biết rộng, học bác uyên thâm, nếu dùng hai cách này chắc chắn sẽ có thể làm chơi nhưng ăn thật.”
Vân Nhược Linh lại há hốc mồm, hô lên một tiếng: “Chết tiệt…”
“..” Cả ba người đều nhìn nàng với vẻ kinh ngạc.
Nàng vội vã họ một tiếng đầy ngượng ngùng: “Trình độ văn chương của ta rất kém nên không nói được như các ngươi, vì vậy chỉ có thể bày tỏ sự kính trọng của ta đối với tiên
sinh bằng một câu “chết tiệt”, thực sự xin lỗi.” “..” Ngay lập tức ba người bọn họ đều cứng miệng.
Phong Khánh Dương nói: “Dùng cách này cũng có thể cứu được Vương phi, nếu chỉ vì muốn cứu được Vương gia mà Vương phi chống lại Hoàng thượng trước mặt mọi người hoặc tự mình đi cứu thì đều sẽ khiến cho Hoàng thượng tức giận, khi đó Hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng ấy. Còn nếu dùng cách này thì Hoàng thượng sẽ sai người tới cầu xin Vương phi đi cứu người, hơn nữa cũng sẽ không trách tội Vương phi.
“Quân sự thật cao siêu.” Vân Nhược Linh giơ ngón tay cái về phía Phong Khánh Dương.
Lúc mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172458/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.