May mà trên xe còn có Sở Diệp Hàn, cho dù hắn đã hôn mê ngất xỉu nhưng ít ra cũng là người sống, có thể khiến nàng yên tâm hơn một chút.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng trước cổng Vương phủ. Khi nhìn thấy lính canh ở bên ngoài cổng Vương phủ, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người đâu, vương gia bị thương rồi, mau đỡ chàng ấy đi vào.” Xe ngựa dừng lại, Vân Nhược Linh nhảy xuống xe ngựa và hét toáng lên.
Lính canh giữ cửa nghe thấy ai ai cũng hoảng hốt và vội vàng lao đến: “Vương phi, tại sao vương gia lại bị thương?”
Vương gia là chiến thần tiếng tăm lừng lấy, luôn luôn tài giỏi. Hắn đã trải qua rất nhiều lần ám sát nhưng bao giờ bị thương cả.
Không ngờ ngày hôm nay lại bị thương, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hân ở trong xe ngựa đều khiến bọn họ hoảng sợ giật nảy mình. Vương gia không chỉ bị thương mà còn bị thương rất nặng, khắp người toàn là máu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh, trái tim ai cũng như muốn nhảy ra ngoài.
Vân Nhược Linh nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của các tướng sĩ thì đương nhiên không dám nói với bọn họ Sở Diệp Hàn bị thương là vì cứu nàng, nàng chỉ có thể bảo đảm với bọn họ từ tận đáy lòng rằng sẽ cố gắng hết sức cứu chữa cho Sở Diệp Hàn, tuyệt đối không để cho hắn chết.
Nàng nói: “Trên đường núi quay về phủ chúng ta gặp mấy tên thích khách, vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172440/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.