Trước khi xuất phát rõ ràng thánh chủ đã dặn dò bọn họ phải lỗi sát thủ lên người Tấn Vương, phải chia rẽ mối quan hệ giữa Ly Vương và Tấn Vương, như vậy chủ mưu thật sự mới có thể thu được lợi ích.
Nhưng bởi vì hắn ta đã sơ ý nói sai, đầu tiên là bán đứng thánh chủ, sau đó lại bán đứng người chủ mưu đó. Hắn thật sự rất muốn cắn lưỡi tự vẫn.
“Ly Vương, ta không có ý này. Người muốn giết người là Tấn Vương, là Là Tấn Vương phải người mua chuộc thánh chủ của bọn ta. Người muốn tìm… Thì hãy đi tìm Tấn Vương, đừng tìm người khác. Tên thủ lĩnh mặc đồ đen cố gắng giữ hơi thở, muốn lấp liếm lời nói dối giúp người chủ mưu thật sự và đẩy sát thủ lên người Tấn Vương để hoàn thành mệnh lệnh của thánh chủ.
Đáng tiếc Sở Diệp Hàn nhìn hắn đầy mỉa mai: “Tấn Vương không phải là người mua chuộc thánh chủ của các ngươi. Người yên tâm, chờ đến khi bổn vương khỏi bệnh sẽ đích thân đến Thánh Lăng Cung giết chết thánh chủ của các người, và cả kẻ đứng sau nữa.”
“Sở Diệp Hàn, ngươi.” Tên thủ lĩnh mặc đồ đen tức giận đến nỗi trợn trừng mắt, hắn ta đang định tiếp tục mắng chửi thì đột nhiên phun một ngụm máu, tức đến chết ở nơi đó.
Dáng vẻ khi chết của hắn ta vô cùng khó coi, đôi mắt trợn trừng lên như chuông đồng. Chết không nhằm mắt.
Hắn ta vừa chết, trái tim của Vân Nhược Linh mới rơi xuống. Nàng nhìn xung quanh hiu quạnh không một bóng người, chỉ có núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172439/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.