Nghĩ tới những việc sai trái mà bản thân từng làm sẽ được tha thứ, hơn nữa sau này cũng không còn cơ hội để tham ô nữa.
Mọi người dứt khoát gạt bỏ suy nghĩ về phe Nam Cung Nguyệt mà lập tức tranh nhau nói: “Vương phi anh minh, tạ ơn Vương phi đã không trách tội.”
“Vương phi nương nương, người nói rất đúng, quả thực phải chấn chỉnh lại tác phong không đứng đắn này của Vương phủ chúng ta, đám người Đàm nhi tham ô nhiều bạc như vậy thực sự đáng bị trừng phạt nghiêm khắc.”
“Vương phi làm rất đúng mà Trắc phi chỉ biết cố tình gây sự, cố ý dung túng cho Đàm nhi gây lỗi, còn ngỗ nghịch khinh thường Vương phi trước mặt mọi người. Có mấy người vừa to gan vừa thẳng thắn đang gần cổ hét lên.
Nghe thấy thế, vẻ mặt của Nam Cung Nguyệt co rúm lại tức giận không thôi.
Vân Nhược Linh đi tới trước mặt Nam Cung Nguyệt, trầm giọng bảo:“Trắc phi, nếu mọi người đều đã nói người vô cớ làm loạn, dung túng cho điều nô gây chuyện, vậy thì trước tiên người hãy đi ra ngoài sân phạt đứng cho tới khi nào bọn họ khám xét xong mới được dừng lại.”
“Sao cơ? Tỷ bắt ta đứng phạt ư?” Nam Cung Nguyệt chỉ vào mình rồi nhìn Vân Nhược Linh bằng vẻ không thể tin nổi.
“Làm sao thế, chẳng lẽ bổn Vương phi không thể phạt ngươi sao?” Vân Nhược Linh lạnh lùng hỏi: “Tỷ dựa vào đâu mà muốn phạt ta, tỷ còn chưa đủ tư cách, Vương gia yêu thương ta như vậy, ngài ấy không nỡ đụng vào cho dù là một đầu ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-doc-phi-khong-de-treu-dua/1172416/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.